Buổi chiều có tiết thể dục thế là Hạ Lan Vi lập tức kéo Hi Loan đi học, tới một chỗ đất trống trong sân, Hạ Lan Vi mới nói: "Sư phụ, người mau đi học đi!"
Hi Loan giữ chặt nàng: "Con, con có chuyện giận ta phải không?"
Hạ Lan Vi: "Lớp học thể dục không phải nam nữ riêng biệt sao?"
Nàng chớp chớp mắt, không hiểu sao sư phụ lại hỏi vấn đề này. Nàng vỗ vai Hi Loan, nói: "Ngoan, người đi học trước đi, chờ tan học chúng ta lại cùng nhau về nhà."
Hi Loan nhìn cái bóng xa dần của Hạ Lan Vi, trầm mặc một lúc.
"Được rồi! Mọi người tập hợp lại đây nhanh lên!" Một người thân hình cường tráng, thanh âm mạnh mẽ hô lớn, "Xếp thành một hàng..."
"Ngô đạo tu?" Hi Loan buột miệng thốt ra, nhưng lại ý thức được người được gọi là "Ngô đạo tu" này không phải là "Ngô đạo tu" kia.
Ngô đạo tu cầm cái còi trước ngực, thổi vài tiếng, thấy Hi Loan liền vẫy gọi chàng qua.
Hi Loan không nhúc nhích, nhìn bầu trời trên cao. Giờ phút này, không khí trong lành, trời cao xanh thẳm, mấy đám mây tụ vào với nhau, ánh nắng mờ mờ ảo ảo ở sau tầng mây dày cộp, như mộng nhiw thực.
"Hi Loan, vào học!" Ngô đạo tu lại hét vài tiếng.
Hi Loan nhắm mắt, điềm nhiên bước tới.
Ngô đạo tu đứng thẳng, ưỡn ngực nói: "Hôm nay, chúng ta sẽ học môn, gọi là 《 Luyến Ái Hành Vi Học 》."1
Dưới ánh nắng chói chang, đám học sinh uể oải ỉu xìu, hiển nhiên đều không nghiêm túc nghe.
"Các trò ngàn vạn lần đừng nghĩ môn học này không thi đại học nên vô dụng," Ngô đạo tu cười: "Về sau, lúc các trò theo đuổi con gái, đều sẽ biết ơn thầy thôi!"
Hắn cũng không nhiều lời, tiếp tục nói: "Chúng ta vào tiết đầu tiên —— Cách phá vỡ bức tường phòng ngự của con gái..."
Mọi người tự dưng nhiệt tình hẳn lên, Hi Loan nghe xong thần sắc càng thêm quỷ dị.
Cuối tiết, Hạ Lan Vi khoác hai cái ba lô, tới tìm Hi Loan. Hai người ra cổng trường. Dọc theo đường đi, Hi Loan đều đánh giá thế giới này.
Nơi này tuy rằng là mộng cảnh, nhưng cũng có quy tắc như thế giới thật vậy, chẳng hạn vừa rồi ở đường ngã tư có treo mấy hạt châu màu đỏ và xanh lục, kỳ thật chính là để hướng dẫn cho những cái xe bay qua đó.
Khắt khe giống hệt thế giới thực, mộng cảnh có thể sáng tạo tới mức này sao?
Chàng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Hạ Lan Vi, tựa hồ đã hiểu vì sao nàng vẫn chưa tỉnh lại rồi.
Hai người đi tới một cái biệt viện, cửa chấn song sắt khắc hoa đang khóa chặt, một biệt viện ba tầng đứng sừng sững trước mặt, bên ngoài là vườn cây đào, phấn hoa rơi lả tả, mùi hương quyện vào trong gió.
Hạ Lan Vi ngửi hương hoa đào, khóe miệng cong lên. Nàng nhìn Hi Loan, bình tĩnh nói: "Sư phụ, người mau về nhà đi!"
Hi Loan bắt lấy cổ tay Hạ Lan Vi, hỏi: "Con muốn đi đâu?"
Hạ Lan Vi: "Đương nhiên là về nhà!"
Lúc nàng nói, biểu tình trên mặt vô cùng nhẹ nhàng, trong mắt như có vạn sao lấp lánh. Nàng nhìn Hi Loan nói: "Sư phụ, hôm nay con không thể bồi người, lâu lắm rồi con không có về nhà."
Nàng tiến lên ôm lấy Hi Loan, cằm gác ở đầu vai chàng, dịu dàng nói: "Ngày mai con có thể tới bồi sư phụ, người đừng buồn nha..."
Một lát sau, nàng rời khỏi vòng tay Hi Loan, khoác hai cái ba lô, biến mất ở ngã tư đường.
Y phục màu trắng của Hi Loan nhẹ nhàng bay trong gió, chàng nhìn Hạ Lan Vi rời đi, ánh mắt nặng nề, bước đi theo.
Hạ Lan Vi đi qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, lại rẽ trái rẽ phải tới một con hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng dừng lại trước một căn nhà cũ.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!