Chương 30: Sư phụ (2)

Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Thân hình Cố Phán Yên vừa động, xuy quỷ vội vàng nhắc nhở: "Chủ nhân! Không thể!"

Nàng ta nâng kiếm trong tay, nhìn Hi Loan ở phía xa, nói: "Nếu không lợi dụng lúc hỗn loạn này để trừ bỏ hắn, sau này chắc gì còn cơ hội tốt như vậy nữa!"

"Nhưng con hắc long này rất nguy hiểm, Hi Loan tu vi cao đến đâu cũng không lường trước được, tùy tiện đi lên như thế này, thật sự không phải cách sáng suốt!"

Xuy quỷ nói, nhưng thật ra là đánh thức lý trí của Cố Phán Yên, nàng ta cầm chặt kiếm trong tay, cuối cùng là vẫn chậm rãi hạ xuống.

Hắc long kia trải qua cuộc hỗn chiến rất lâu, nó bắt đầu có chút mỏi mệt, không kiên nhẫn, càng thêm cuồng bạo mà vặn vẹo thân mình, nhằm Hi Loan hung hăng đánh úp lại.

Hi Loan lần này không tránh nữa, mà lập tức đón lấy.

Móng vuốt sắc nhọn của hắc long xẹt qua lưng Hi Loan, đâm vào da thịt chàng, da thịt tức khắc tróc ra, máu me đầm đìa, thấm đỏ cả gấm trắng.

Chàng hơi nhăn mày lại nhưng vẫn không tránh ra, đem nhuận nguyệt kiếm trong tay hung hăng đâm vào một con mắt hắc long.

Hắc long ngửa đầu, thân mình vặn vẹo kịch liệt, Hi Loan ấn nhuận nguyệt kiếm xuống, xoay người theo nó. Cuối cùng thân mình hắc long cũng dừng lại, nặng nề rơi xuống, Hi Loan cũng rơi theo chiều con hắc long, thân ảnh chìm trong đám bụi dày trong không trung, không thấy bóng dáng.

Hạ Lan Vi kinh hãi hô một tiếng, mở to hai mắt nhìn thân ảnh màu trắng kia biến mất trong đám bụi trên không trung, tim như bị thứ gì đó cào mạnh vào.

Cứ như có một con dã thú, đang dùng móng vuốt nhọn sắc cào nát lòng nàng, đau đớn tận xương, máu me đầm đìa.

Nàng cầm lấy huyền băng kiếm, từ trên vách đá chênh vênh nhảy xuống, chạy về phía thân ảnh trắng kia trong đám bụi đất.

Túc Hòa hai mắt đỏ ngầu, hét lớn: "Lan Vi! Ngươi mau quay lại!"

Nhưng tiếng nói ngay lập tức bị âm thanh cát đá rơi xuống lấn át.

Đúng lúc này, trong đám bụi đất kia, một thân ảnh màu trắng chậm rãi bay ra ngoài.

Tóc đen dài, bạch y giắt trường kiếm, mặt như ngọc khắc, dung mạo tuấn mỹ, y như trích tiên xuất trần*

*Tiên ở trên trời do phạm phải sai làm nên bị đày xuống hạ giới.

Nước mắt Hạ Lan Vi vẫn rơi như mưa.

Hi Loan bay tới phía nàng, ôm chầm lấy Hạ Lan Vi có chút thất thần, đem nàng ra bên ngoài.

Cái ôm của chàng có chút thanh lãnh nhưng

giọng nói lại cực kỳ ôn nhu.

Chàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hạ Lan Vi, chậm rãi nói: "Đừng sợ."

Hạ Lan Vi nghe vậy càng khóc to. Nhưng mà ở trong vòng tay quen thuộc ấy làm nàng May nàng dần dần bình tâm trở lại.

Hi Loan mang Hạ Lan Vi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, mọi người thấy thế lập tức vây quanh, Lan Vi vừa muốn mở miệng nói, thân hình Hi Loan đột nhiên lảo đảo.

Hạ Lan Vi kinh hãi hét một tiếng, Hi Loan mất đi ý thức, dù có gọi thế nào thì cũng như một tảng đá, thiếu niên tu tiên nổi danh bây giờ lại mềm như không xương, ngã vào trong lòng Hạ Lan Vi, giống như đang ngủ say, không hề nhúc nhích.

Ba ngày sau...

Tu Tiên giới truyền nhau rằng, người Đạo Diễn tông Hi Loan đạo quân, vì phong ấn hắc long ngàn năm mà hao tổn tu vi, thân bị trọng thương, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.

Chúng tu sĩ nghị luận sôi nổi, nhưng vẫn có người nghi ngờ chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!