Chương 24: Đổi đồ Đệ🌱

Edit: Nguyễn Ngọc

Beta: Đậu Xanh

Hạ Lan Vi đem tượng đất đặt ở trong hộp gấm, lúc này lôi đài đã chuẩn bị tốt, trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, đã có đệ tử không kìm nén được bay lên trên đài so cao thấp với nhau. Kết quả đương nhiên là không được công nhận, cuối củng chỉ có thiệt thân.

Trên đài có một nam tử dáng người thấp bé mảnh khảnh bình tĩnh đứng đó, không biết có phải là hình dáng thật hay không, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ. Đối diện hắn là một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn.

" Vị sư đệ này——"

Nam tử trẻ tuổi nhìn hình dáng đối phương, đánh giá qua kêu một tiếng sư đệ, thanh âm hắn vang dội hữu lực, ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp tay nhìn đối phương nói:" Đao kiếm không có mắt nếu hiện giờ ngươi muốn rời đi còn kịp lúc."

Lời này nghe qua lễ nghĩa chu toàn, giọng điệu thân thiện, lại hàm chứa sự xem thường người khác.

Nam tử nhỏ gầy vẫn không tức giận, nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tái nhợt do bệnh bởi vì cười lên, góc cạnh càng hiện rõ hơn.

" Đã bàn luận võ thì không để ý đến sống chết, cần phải chuyên tâm mới phải."

Nam tử trẻ tuổi nghe ra được ý vị khiêu khích, bỗng chốc cười, đong đưa thiết chuỳ đen trong tay, làm cho những cái đinh bóng loáng phía trên phát ra âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng.

" Tới! Lấy vũ khí của ngươi ra đi!"

Nam tử nhỏ gầy vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt không chớp, bình tĩnh nói:" Đánh thắng ngươi thì không cần dùng vũ khí."

" Ngươi——"

Nam tử trẻ tuổi tức giận, giơ lên thiết chuỳ lao đến, chiêu nào cũng sắc bén, từng bước ép sát, không cho nam tử nhỏ gầy có cơ hội thở dốc.

Nam tử nhỏ gầy liên tục lùi về phía sau, bị đối phương ép đến mức liên tục né tránh, không kịp chống cự.

Đệ tử dưới đài hiển nhiên cũng nhìn ra được ai chiếm ưu thế hơn, sôi nổi thảo luận, không khỏi bày tỏ sự thương tiếc đối với nam tử nhỏ gầy.

Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra nụ cười đắc ý, thân mình đột nhiên nhảy lên cao thiết chuỳ loé ra ánh sáng, hung hăng giáng xuống nam tử nhỏ gầy.

Một chuỳ này đánh trúng, ít nhất cũng phải dùng linh dược điều trị mười ngày, mọi người ai cũng thở dài.

Lại không nghĩ đến, lúc thiết chuỳ sắp đụng đến nam tử nhỏ gầy, một khắc đó hắn ta chợt nghiêng người, tránh đi một chuỳ này một cách xảo diệu, nhân lúc mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, đột nhiên vọt đến phía sau nam tử trẻ tuổi, đánh cho nam tử trẻ tuổi một chưởng. Thừa lúc người đó còn đang choáng váng lại tiếp tục đá một cái ở phía sau, làm cho hắn tuổi gục trên đài.

Dưới đài vang lên từng tiếng kinh hô.

Trần trưởng giáo đã ngồi bên lôi đài từ sớm, râu cong khẽ run rẩy, từ từ nói:"Thân thủ Hồ Thanh này thật ra cũng không tệ, chỉ tiếc là tính tình quá nóng nảy."

Ngô đạo tu ở bên cũng gật đầu đồng ý," Khâu Lăng Chí tuy thân thể yếu ớt bẩm sinh nhưng lại được cái thông minh. Biết chọc giận Hồ Thanh trước, rồi tìm nhược điểm của đối phương."

Hạ Lan Vi cũng xem rất chăm chú, cho nên đây là khuyên bọn họ, trăm triệu không thể khinh địch, chỉ tiếc lần nào cũng có người ngốc phạm sai lầm này.

Nàng chống cằm nhìn thi đấu, Lâm Tư Dao và Sở Minh cũng không biết gặp nhau lúc nào, đang đứng dưới đài say sưa xem trận đấu.

Nàng nhanh chóng đi qua, gặp hai người.

" Sư muội!"

Sở Minh là người đầu tiên thấy Hạ Lan Vi, nhìn nàng cười đến nở hoa, đôi mắt cong cong, lộ ra một hàm răng trắng tinh, hắn bước nhanh đến gần Hạ Lan Vi.

Lâm Tư Dao vô tình đẩy Sở Minh ra, chắn trước người hắn, đứng trước mặt Hạ Lan Vi nói:" Muội vừa mới đi đâu về vậy? Làm sao lâu thế mới đến?"

Hạ Lan Vi suy nghĩ một chút, quyết định không đem sự thật nói cho Lâm Tư Dao biết, bằng không không biết vào miệng nàng ấy sẽ biến thành cái gì.

Nàng nhìn qua lôi đài trống trải, cầm huyền băng kiếm bên hông, quay đầu nhìn hai người cười:" Hay là... đi lên đánh thử?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!