Edit: Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi ngẩng đầu lên nhìn sư phụ mỹ nhân, khuôn mặt Hi Loan giống như không có chuyện gì xảy ra, lắc lắc đèn hình đầu chó trong tay:"Sao lại dừng lại rồi? Không phải muốn đi thả hoa đăng hả?".
Đáy lòng Hạ Lan Vi thở dài: Được rồi, người đẹp người có quyền.
Hai người đi dọc theo bờ sông Linh Xuyên, trên mặt sông hoa đăng liên tục trôi xuống từ thượng nguồn, nhất thời làm người ta cảm thấy nó như một dải ngân hà.
Hạ Lan Vi cầm hoa đăng đầu chó và hình mặt cười thả vào dòng sông, rồi khoát nước xung quanh đẩy nó đi, lảo đảo lắc lư gia nhập vào đại hội hoa đăng, càng lúc càng xa.
Nhìn hoa đăng dần dần đi xa, Hạ Lan Vi chắp hai tay lại, nhắm mắt, biểu tình thành kính xưa nay chưa từng có:" Ông trời, nếu người thật sự nghe được lời khẩn cầu của ta, xin hãy đem những lời chúc phúc đến người ta yêu quý. Mặc dù họ ở một nơi rất xa...".
Nàng nói lảm nhảm một hồi lâu, rồi mở mắt ra, lặng lẽ liếc Hi Loan đang gật đầu nhìn cảnh đêm, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục nói:" Còn có sư phụ của ta, xin người hãy phù hộ cho đời này hắn sống có kết cục tốt... làm ơn...".
Giống như đáp lại lời khẩn cầu của Hạ Lan Vi, lúc nàng mở mắt ra thì vang lên một âm thanh dài cắt ngang bầu trời đêm, rất xa trên bầu trời đêm bỗng nhiên hiện lên ánh sáng, sau đó nhanh chóng trên không trung pháo hoa trải dài mọi màu sắc, chùm pháo hoa sau so với chùm phía trước càng thêm rực rỡ tươi đẹp, sáng chói cả bầu trời.
Trong nhất thời, mọi người đều nhảy cẫng lên hoan hô, ánh sáng của pháo bông chiếu vào mặt từng người, đều là những khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Tất cả tiếng xì xào bàn tán của mọi người đều bị át đi bởi âm thanh của pháo hoa, lại như phảng phất rõ ràng vang lên bên tai. Ngay cả mặt trăng rằm kia cũng như đang cười, ôn nhu cúi đầu nhìn xuống khoảng khắc hạnh phúc của mọi người ở nhân gian.
Hạ Lan Vi vui vẻ kéo tay áo Hi Loan, quơ chân múa tay, hét lớn:"Oa! Sư phụ! Ta thật sự rất vui!".
"Ừm?"
Tay Hạ Lan Vi tạo thành hình cái loa đặt sát miệng, cơ hồ là muốn nhảy cẫng lên, kéo dài giọng hét:"Sư——phụ——ta——muốn——nói, đồ nhi rất vui vẻ!". Sau đó vui vẻ chạy xung quanh Hi Loan.
Mắt của Hi Loan cũng cong lên, khoé miệng mỉm cười, trong con ngươi hiện lên ảnh ngược của pháo hoa, thần sắc lưu luyến ôn nhu, cúi đầu nhẹ giọng nỉ non:"Vi sư cũng thế".
Sau hội hoa đăng, Hi Loan cùng Lạc Thuỷ lục soát Linh Xuyên thành một phen từ trên xuống dưới, cũng không phát hiện ra nơi kì quái nào, đang chuẩn bị về Đạo Diễn tông để báo cáo, thì ngoài ý muốn nghe thấy được cuộc đối thoại bất thường của khuất cái ngồi ở góc tường——
" Ngươi có nhìn thấy không? Trong nhà thành chủ lại mới đưa tử thi ra".Ăn mày đó cầm nửa cái màn thầu, chọt chọt người bên cạnh.
" Còn không phải sao, trong nhà thành chủ từ sau khi đại thiếu gia bị bệnh, mỗi ngày đều có thi thể khiêng từ trong ra, đi đến chỗ thành Đông đó".
Có người nhanh chóng tiếp lời:" Đúng đúng đúng, chính là thành Đông, lần trước lão tử đi tiểu ở đó, thấy có người thiêu xác! Đáng sợ hơn chính là... ta thấy những người đó còn chưa chết!".
Một người hoảng sợ nói:"Chẳng lẽ đang luyện tà thuật gì đó mà phải lấy mạng đổi mạng!".
" Ta khinh!". Khuất cái bên cạnh hung hăng phun một ngụm nước bọt:" Thì ra chỉ có đám công tử thế gia mới được tính là mạng người, còn những người khác đều là rơm rác cả sao?".
" Ai! Chắc là không phải đâu!".
" Được rồi!". Một lão già lên tiếng ngăn cản, hai mắt hắn đục ngầu, nhưng lời nói phát ra rất rõ ràng:" Muốn sống thì mau chóng ngậm miệng lại!".
Lời vừa dứt, nhất thời làm cho mấy người đều hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng khi phát hiện không có ai, mới lấy can đảm nói tiếp:
"Cái này thì làm sao! Vốn chính là sự thật! Làm sao lại có người để ý đến chúng ta được!".
Những người còn lại tiếp tục nói những chuyện tạp nham, thế nhưng lại không có ai lắm miệng nói về chuyện của thành chủ nữa.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, làm bay bay tà áo trắng của người đứng ở trong góc.
Lam gia của Linh Xuyên thành?
Trái lại hình như sư phụ có mấy phần giao tình với thành chủ cũ.
Hi Loan quay về tóm tắt đơn giản câu chuyện lại rồi nói cho Lạc Thuỷ, sai Lạc Thuỷ đi thăm dò cụ thể, còn chàng thì quyết định đích thân đến viếng thăm Lam gia một chuyến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!