Chương 24: (Vô Đề)

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Tiểu Ngũ học thói xấu rồi.

Ban đầu Tiểu Ngũ nghĩ nát óc nghĩ cách có thể đi vào nhà Lâm Tự một cách quang minh chính đại, đi tay không tới đòi ăn mì của Lâm Tự nấu.

Nhưng sau đó thời tiết dần chuyển lạnh, cậu không chỉ ăn mì không trả tiền, thậm chí còn mặc áo lông dày Lâm Tự cho cậu mượn.

Lâm Tự cảm nhận thấy Tiểu Ngũ hơi kỳ lạ, giấu giấu diếm diếm không biết đang bận cái gì.

Lâm Tự sợ cậu học thói hư tật xấu, rồi đi sai đường, thỉnh thoảng uyển chuyển nhắc nhở Tiểu Ngũ đừng làm bậy.

Tiểu Ngũ nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ làm việc khiến anh vui thôi."

Lâm Tự còn không biết chuyện gì có thể làm mình vui được, anh không tin Tiểu Ngũ sẽ biết.

Cứ thế, trận tuyết đầu qua đi, trận tuyết thứ hai lại đến.

Mùa đông đến sớm này lại làm tuyết rơi nhiều vô cùng, Lâm Tự chứng kiến bông tuyết đậu lên cành cây.

Bởi vì sự ảnh hưởng của môi trường, anh cũng cảm thấy rằng ngày đã trở lạnh hơn rồi.

Tiểu Ngũ không đến thường nữa, đôi lúc đến cũng chỉ để nhìn anh một lúc.

Tiểu Ngũ nhìn ra được trạng thái gần đây của Lâm Tự không tốt, hỏi anh có phải không vui không.

Lâm Tự nói: "Không có, chỉ là thấy mùa đông khá đìu hiu thôi."

Tiểu Ngũ gật đầu, lại nhìn ra bên ngoài, nói với anh: "Sắp rồi."

Lâm Tự hỏi cậu sắp cái gì, nhưng Tiểu Ngũ chỉ chớp mắt với anh, không nói gì nhiều.

Tên nhóc Tiểu Ngũ này, mùa đông lạnh cóng này không biết đang làm gì, cóng đến mức bị thương tay, sau khi Lâm Tự phát hiện anh còn đặc biệt đi ra huyện một chuyến, mua thuốc bôi về cho cậu.

Lần đầu tiên bôi thuốc, Tiểu Ngũ hồi hộp tới mức mặt đỏ lên, không dám nhúc nhích, hít thở cũng không dám dùng sức.

Cậu thấy cổ họng mình thít chặt lại, toàn thân nóng lên.

"Lâm Tự." Khi Tiểu Ngũ nói chuyện, âm thanh hơi run rẩy.

"Hình như tôi sốt rồi."

Lâm Tự ngẩng đầu lên nhìn cậu, mấy giây sau dùng lòng bàn tay mình áp lên trán cậu thử nhiệt độ.

"Hình như hơi sốt." Lâm Tự nói "Mới nãy không sao mà?"

Anh cau mày lại, bôi thuốc lên tay cho Tiểu Ngũ xong lại quay người đi tìm thuốc hạ sốt.

Tiểu Ngũ cũng không quan tâm nữa, cậu không biết giải thích với Lâm Tự như thế nào, mình sốt không phải vì bị bệnh, mà là vì lúc nãy Lâm Tự nắm lấy tay cậu.

Có điều nghĩ lại, hình như cũng có thể tính là bị bệnh thật, một loại bệnh tên là "thích", vừa nhìn thấy người mình thích thì mặt liền đỏ lên tim đập mạnh cả người đều nóng ran lên, cái này cũng có thể tính là bệnh nhỉ.

Lâm Tự đưa cho cậu thuốc gì, cậu không cần nhìn mà bỏ thẳng vào trong miệng.

Tiểu Ngũ nuốt thuốc hạ sốt vào trong bụng, ngẩn người ngơ ngác nhìn Lâm Tự.

Cậu hỏi Lâm Tự: "Sao anh tốt với tôi như vậy?"

Lâm Tự sững lại, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!