Chương 22: (Vô Đề)

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Lâm Tự của ngày hôm nay rất ghét dính líu không rõ với người khác, nhưng khi đối mặt với một Tiểu Ngũ như vậy, anh không thể nhẫn tâm được.

Không nhẫn tâm nói lời quá khó nghe, nhưng cũng không thể quá dung túng được.

Anh nói với Tiểu Ngũ: "Tôi không thể dạy cậu, cậu cầm tiền về đi, mua thức ăn cho mình."

Tiểu Ngũ rất kiên trì, cứ xòe tay ra như vậy, gió nhẹ thổi qua những đồng xu đung đưa.

Lâm Tự cắn răng, quyết định giải quyết vấn đề này thật sớm.

Anh xoay người đi luôn, để lại Tiểu Ngũ đứng một mình trong sân.

Tiểu Ngũ không ngờ rằng lần này Lâm Tự không để ý tới cậu thật, nhất thời thấy hơi buồn.

Nhưng nỗi buồn của Tiểu Ngũ kéo dài không quá lâu, cậu biết lúc trước Lâm Tự bị người ta làm tổn thương tấm lòng, còn gặp phải sự cố không cách nào cứu vãn được.

Từ nhỏ Tiểu Ngũ đã không có ba mẹ, nhưng cậu biết ba mẹ có ý nghĩa như thế nào đối với một người, vì vậy khi cậu nhìn Lâm Tự, không cần biết đối phương đối xử với cậu như thế nào, cậu đều cảm thấy hợp lý cả.

Lâm Tự không để ý cậu, không để ý bất cứ ai, bởi vì bản thân Lâm Tự sống không hề vui vẻ gì.

Tiểu Ngũ nghĩ: Đợi đến khi mình làm anh ấy vui, anh ấy sẽ để ý đến mình thôi.

Ban đầu Tiểu Ngũ vắt óc suy nghĩ làm sao để làm Lâm Tự vui.

Lâm Tự không cho Tiểu Ngũ đến bầu bạn với anh, Tiểu Ngũ liền chạy đi buộc một người rơm, còn lấy quần áo cũ rách đến mức mình không mặc nữa ra mặc lên người rơm, sau đó nhân lúc Lâm Tự không chú ý, đặt người rơm bên cạnh gốc cây táo của Lâm Tự.

Khi Lâm Tự bước ra khỏi nhà thì bị người rơm này dọa hết hồn, đứng từ xa nhìn chằm chằm nửa ngày trời, hồi hộp bước qua đó mới phát hiện trong lòng người rơm có nhét một tờ giấy.

Trên tờ giấy có một dòng chữ không hề đẹp chút nào: Búp bê Tiểu Ngũ tặng cho anh.

Lâm Tự cười thành tiếng, ai gọi cái thứ này là "búp bê" chứ?

Hơn nữa dòng chữ này còn có chữ viết sai nữa, bên phải của chữ "búp bê" ()trên dưới là hai bộ "thổ" (), nhưng người viết chữ này chỉ viết có 3 gạch ().

Lâm Tự rất ngạc nhiên, không ngờ rằng Tiểu Ngũ còn biết viết chữ, mặc dù viết sai nhưng ít nhất cũng là một sự tiến bộ.

"Lâm Tự, anh thích không?" Tiểu Ngũ bám vào tường một lúc lâu, mấy hôm nay Lâm Tự cứ mặt nặng mày nhẹ với cậu, cậu không dám tùy tiện vào trong.

Cậu nhìn thấy Lâm Tự cầm tờ giấy cười mới dám lên tiếng.

Lâm Tự quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Cậu viết sao?"

"Không phải, thím Vương giúp tôi viết." Tiểu Ngũ nói "Tôi giúp thím ấy chuyển hàng miễn phí một lần."

Thím Vương mở tiệm tạp hóa nên ở một góc độ nào đó không chỉ giúp nuôi sống Tiểu Ngũ mà còn giúp Tiểu Ngũ theo đuổi được Lâm Tự.

Lâm Tự nói: "Thím Vương đúng là một chữ ngàn vàn."

"Không đắt như thế, tôi chuyển hàng cho thím ấy một lần bảy đồng."

Bảy đồng, vừa đúng bảy chữ.

Lâm Tự cười không được khóc cũng không xong.

"Đây là người rơm." Lâm Tự nói "Không phải búp bê."

"Không khác mấy." Tiểu Ngũ nói "Búp bê trong tạp hóa của thím Vương bán đắt quá, to bằng bàn tay, không bằng cái này của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!