Chương 17: (Vô Đề)

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Lâm Tự bị lời nói của Tiểu Ngũ làm cho cảm động, phải có tâm trạng thế nào thì mới có thể nói ra câu "Tôi chính là vũ khí của anh" như vậy chứ?

Lâm Tự khẽ vỗ vai cậu: "Đừng."

"Tại sao chứ?" Tiểu Ngũ hơi lo lắng lên.

Tại sao lại không cần chứ?

Lâm Tự đi xung quanh cây táo của anh, Tiểu Ngũ dán chặt mắt theo.

Lâm Tự nói: "Làm người, đừng bao giờ tình nguyện đi làm vũ khí của người khác, mà phải biết yêu quý bản thân mình."

"Anh có yêu bản thân không?"

Lâm Tự không ngờ cậu sẽ hỏi ra một câu hỏi như vậy.

Anh ngẩn người.

Tiểu Ngũ đi qua bằng một hướng khác, đứng trước mặt Lâm Tự: "Anh có yêu bản thân không? Lâm Tự."

Tiểu Ngũ rất thích gọi tên của Lâm Tự, khi một mình cậu thường xuyên không ngừng khẽ gọi hai chữ này.

Lâm Tự hơi do dự một lúc, né tránh không bàn đến chủ đề này.

"Anh không yêu bản thân." Tiểu Ngũ cũng đã cảm nhận được rồi.

Cậu lại chạy đến trước mặt Lâm Tự: "Vậy chúng ta đổi đi."

"Đổi cái gì?"

Tiểu Ngũ nói: "Dù sao thì anh cũng không yêu lấy mình, vậy anh yêu tôi đi."

"Cái gì?"

"Tôi đổi với anh, anh yêu tôi." Mặt Tiểu Ngũ hơi đỏ lên.

"Sau đó tôi thay anh yêu anh."

Lâm Tự luôn xem cậu như một thằng ngốc không biết chữ còn không biết gì cả, nhưng anh chợt ý thức được rằng, có lẽ người căn bản không hiểu gì cả kia là anh mới đúng.

Tiểu Ngũ nhìn anh chằm chằm, anh chưa bao giờ gặp người nào vừa thẳng thắn lại thành thật như vậy.

Người này, Lâm Tự không biết được cậu có hiểu được cái gì là "Yêu" hay không, cũng không biết trước khi nói ra câu nói này cậu rốt cuộc có hiểu được khi yêu một người là phải đối diện với cái gì hay không, nhưng người này lại khẳng định nói ra như thế.

Lâm Tự nói: "Chuyện này không thể trao đổi được."

"Được mà." Tiểu Ngũ nói "Tôi đã yêu anh rồi, bây giờ chỉ cần anh yêu tôi, là chúng ta có thể đổi rồi."

Lâm Tự cười lên: "Đây cũng đâu phải đang buôn bán sản phẩm."

"Lâm Tự, anh thử đi." Tiểu Ngũ bỗng nhiên kéo lấy tay anh.

Tay cậu nóng hầm hập, Lâm Tự thì trái ngược lại, ngón tay lạnh băng.

Sự ấm áp nhanh chóng truyền từ tay đến các nơi trên cơ thể Lâm Tự, anh sững người, thậm chí không chú ý được rằng có một quả táo rơi xuống đất.

Tiểu Ngũ nói: "Thử đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!