Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự cho rằng trên đời này mình sẽ không bị cái gì làm xúc động nữa, tất cả những thần kinh cảm giác của anh đều đã chết, nhưng khi anh nghe thấy chàng trai nói câu nói ấy, bỗng nhiên cảm thấy bầu trời sao đêm nay sáng hơn so với bình thường.
Anh nhìn đối phương, một lúc sau hỏi một câu: "Cậu tên gì?"
Chàng trai chạy sang hỏi: "Hả?"
"Tôi hỏi cậu tên gì."
Đối phương dường như thấy hơi ngượng ngùng, túm túm lấy mái tóc vẫn chưa khô.
"Đại Thặng!" Chàng trai ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Tự.
Lâm Tự cười một cái: "Đại Thánh? Cậu là Tôn Ngộ Không à?"
("Đại Thặng" và "Đại Thánh" đồng âm)
"Tôn Ngộ Không là gì?" Chàng trai ôm đầu gối nhìn anh.
"Mọi người đều gọi tôi như vậy."
"Vậy cậu họ gì?" Lâm Tự nói "Họ gì?"
"Lâm!"
"Bớt nói bậy đi." Lâm Tự nói "Rốt cuộc là họ gì."
Chàng trai nhìn anh mỉm cười: "Tôi muốn họ Lâm đấy."
Lâm Tự không thèm để ý cậu nữa, chàng trai tưởng anh giận, cậu cọ cọ vào người anh, nói nhỏ: "Ngũ Đại Thặng."
"Họ Ngũ?"
"Hình như là vậy."
Lâm Tự nhìn cậu một lúc, nhỏ giọng lầm bầm: "Người đặt tên cho cậu không biết có biết cậu lớn lên thích trèo tường nhà người khác không, như con khỉ vậy."
"Không phải." Chàng trai nói "Họ nói tôi là đứa còn sót lại trong nhà, nên mới gọi tôi là Đại Thặng."
(Chữ "Thặng" trong tên cậu nghĩa là còn dư, còn sót lại.)
Lâm Tự nhíu mày lại: "Còn sót lại?"
"Ba mẹ tôi đều biến mất cả rồi, chỉ còn lại mình tôi thôi."
"Biến mất rồi?"
"Đi rồi, không biết đi đâu nữa." Chàng trai sáp lại gần Lâm Tự, nhân lúc anh không chú ý, cậu đặt cằm lên chân anh.
Cậu thật sự giống như một con chó to tướng ngoan ngoãn, nằm úp trên đầu gối chủ nhân của mình.
"Tôi ăn cơm khắp nơi mà lớn lên." Cậu nói "Cũng chẳng có gì."
Lâm Tự cau chặt mày lại, nói với cậu: "Cái tên này không tốt."
"Vậy thì tôi còn nữa!" Chàng trai chợt đứng dậy "Anh đợi tôi một lát!"
Nói xong cậu chạy ra khỏi sân, thậm chí không cho anh một cơ hội để gọi cậu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!