Chương 10: (Vô Đề)

Người dịch: Tồ Đảm Đang

Có một số người cái ôm của họ là có sự ấm nóng đấy.

Lúc Lâm Tự bị ôm lấy, trong đầu anh đều là suy nghĩ này.

Trời rất lạnh, nhưng chàng trai chỉ mặc một chiếc áo mỏng này như một chiếc lò sưởi.

Cậu nói với Lâm Tự: "Anh đừng nghe họ nói."

Lâm Tự mỉm cười đẩy cậu ra, hơi nghiêng đầu đánh giá người trước mặt này.

"Cậu không tin họ sao?"

"Không tin."

"Nhưng tôi nói rồi, thật đấy."

Chàng trai rõ ràng hơi hoang mang, cậu ấy chưa bao giờ đối mặt với những tình huống thế này cả.

Lâm Tự nói: "Có điều cậu cũng không cần căng thẳng quá, chuyện họ nói nói là chuyện của họ, không ảnh hưởng được tôi."

Anh cười với chàng trai nọ: "Cũng không cần lo lắng, trong làng này chẳng có chiếc giường nào tôi muốn leo lên đâu."

Ngón tay Lâm Tự dùng sức chỉ vào vai chàng trai: "Ra ngoài."

Chàng trai lại nắm lấy tay anh lại, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

"Họ nói thật chứ?"

"Thật." Lâm Tự nói "Tôi chính là tên biến thái ngủ với đàn ông đấy."

"Vậy anh có thể ngủ với tôi không?" Đột nhiên chàng trai nói "Tôi muốn ngủ với anh."

Lâm Tự ngẩn người ra luôn, anh từ ngạc chiên cho đến phẫn nộ, kéo người đi thẳng ra ngoài.

"Mẹ nó cậu thật sự cho là tôi bán thân sao?" Lâm Tự tức đến đỏ cả mắt "Coi nhà tôi là kỹ viện hay sao?"

"Không phải, tôi không phải!" Chàng trai không phòng bị bị đẩy ra ngoài bỗng nhiên đến ôm lấy anh, dùng hết sức lực đến mức thậm chí Lâm Tự không thể thoát ra được.

"Họ nói ở thành phố anh ngủ với đàn ông, đàn ông cho anh tiền."

Lâm Tự lại bắt đầu ù tai, anh không biết sao lại truyền đi theo kiểu này nữa.

"Tôi biết đó là kiểu người thế nào, nhưng anh không phải."

Lâm Tự bỗng nhiên dùng sức cắn lên vai cậu, chàng trai đau đớn, cuối cùng cũng chịu thả tay ra.

"Cậu biết cái rắm."

"Tôi biết!" Chàng trai bắt đầu hơi nóng nảy, che vai lại tủi thân đứng dựa vào tường, nhìn Lâm Tự nói "Tôi cứ biết đấy!"

"Cậu biết cái rắm!" Lâm Tự hét lên đến mức cổ họng khàn đi trong chớp mắt.

"Tôi nói là tôi biết!" Chàng trai cũng hét theo anh "Anh không phải người như vậy!"

Mắt cậu cũng đỏ lên, khi Lâm Tự hơi bình tĩnh lại chút thì mới thấy cậu ta thế mà lại bắt đầu khóc lên.

Thằng nhóc bẩn thối này, lúc khóc lên đôi mắt lại sáng lấp lánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!