Chương 47: NGU NGỐC DỄ LỪA

Tác giả: Luna Huang

Sau đó bọn họ đi mua thêm không ít thứ, Chung Hạng Siêu đều không tiếc tay vung bạc để lấy được nụ cười của "người trong lòng". Cuối cùng bọn họ đến Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị dùng bữa.

Hai người đến một viện tử tách biệt với không gian ồn ào náo nhiệt bên ngoài. Nơi này cũng là nơi Chung Hạng Siêu đặc biệt thiết kế để bản thân có cơ hội cùng dùng bữa với Lạc Bích Nhu.

Tiết Nhu vui vẻ chạy đến đình bát giác giữa hồ, tay nàng chống lên lan can chồm người xuống nhìn kim ngư nói, "Nga, nơi này thật là đẹp."

"Nàng thích là được rồi, ta làm đều vì Nhu nhi cả." Chung Hạng Siêu ngồi trên ghế hắc ngọc được lót nhuyễn nệm nhìn Tiết Nhu chạy đông chạy tây hiếu kỳ với mọi thứ xung quanh. Sau này hắn đều cùng nàng đến đây thực hiện nguyện vọng rất lâu của mình.

"Thế nhưng nếu bỏ đi những lan can này thì nơi này sẽ càng đẹp hơn a. Tỉ như có thể ngồi xuống đây, dùng chân đá nước." Tiết Nhu nghe vậy cũng không ngại nói ra suy nghĩ của mình, sau đó chớp mắt nhìn hắn chờ đợi.

Chung Hạng Siêu làm nhưng việc này là vì Lạc Bích Nhu, không phải Tiết Nhu nàng, mà Lạc Bích Nhu đã từng khen đẹp vì vậy hắn cũng không phản ứng với đề nghị của Tiết Nhu nữa. Chỉ trực tiếp gọi món lên, "Nàng lần đầu đến, gọi món, để ta làm chủ."

"Được." Tiết Nhu rất hào sảng đáp ứng, nàng cũng không có bao nhiêu thắc mắc vì sao hắn không trả lời vấn đề của mình.

Tiết Nhu từ nhỏ sống không tốt, không hề có món nào nàng thích nhất, nhưng món không thích ăn vẫn là có. Nàng không thích những thức ăn có mùi nặng như gừng, măng. Ấy vậy mà khi dọn lên lại có món canh măng tre.

Chung Hạng Siêu múc ra một chén, sau đó tỉ mỉ thổi thổi rồi đưa thìa đến bên miệng nàng, "Còn nóng, nàng mau ăn đi." Trong lòng hắn nàng chính là "Nhu nhi", mà "Nhu nhi" cực kỳ thích ăn măng.

Tiết Nhu che mũi, bày vẻ mặt chán ghét xoay đầu tránh thìa canh kia, "Không ăn đâu, ta không thích mùi măng."

"Sáng giờ đều là ta vì nàng cao hứng mua không ít thứ, hiện tại nàng không thể vì ta một chút sao?" Chung Hạng Siêu vẫn không có bao nhiêu mất hứng, vẫn giữ tư thế kia đợi nàng dùng.

Tiết Nhu nhớ lại núi đồ bản thân đã chọn, lại nhìn nhìn thìa canh trước mặt, cuối cùng nàng bóp mũi, nhắm mắt mà uống. Thực sự nàng chẳng thích món này chút nào.

Chung Hạng Siêu được thỏa tâm nguyện uy "người trong lòng" dùng món nàng thích nhất, lại múc tiếp một thìa đưa đến, "Ngoan, dùng hết chén này thôi."

Tiết Nhu bấm bụng mà nuốt hết, người ta tốt với nàng như vậy, nàng cũng không nhẫn tâm để người ta buồn. Sau khi uống hết, nàng dùng tay áo lau miệng nói, "Sẽ không có lần sau đâu đấy."

"Như vậy không được nha, đây là món ta thích ăn nhất, ta muốn Nhu nhi ăn cùng ta." Chung Hạng Siêu lại không có bao nhiêu lưu tâm phản đối của nàng, ai bảo nàng có dung mạo như Nhu nhi làm gì.

Tiết Nhu mạnh vỗ bàn quát, "Ta nào muốn làm thê tử của ngươi."

"Ở trong phủ vẫn còn có hôn thư a, nào đến phiên nàng nói muốn hay không?" Chung Hạng Siêu cười hắc hắc, rửa sạch tay rồi lột vỏ lệ chi cho nàng.

"Nào ăn chút lệ chi ngọt ngọt hạ hỏa."

Tiết Nhu cũng không ngại há miệng mà ăn. Lệ chi mọng nước, lại ngọt ngào trong miệng quả nhiên để cơn tức trong lòng nàng đều biến mất cả. Đây là lần đầu tiên nàng ăn một loại trái cây ngọt lại thơm như vậy. Lúc trước thường nghe Tiết Nhã Hân ba hoa về nó không nghĩ đến cũng có một ngày nàng ăn vào miệng.

"Tiết Nhu ta không thích nợ người khác, ta cũng gắp cho ngươi vậy." Xong nàng đưa đũa gắp một ít thức ăn cho hắn. Vốn là muốn để vào chén của hắn, không nghĩ đến hắn dùng đũa gắp đũa nàng nâng lên, há mồm ăn.

Chung Hạng Siêu thấy nàng thân thiện như vậy, hắn cũng không ngại hỏi: "Lúc nãy, phụ thân gọi nàng vào thư phòng làm gì?"

"Khuyên ngươi thi công danh." Tiết Nhu tuy có chút kinh ngạc nhưng lại không có bao nhiêu ngượng ngùng, nàng nhai lệ chi chống cằm đáp. Nàng thấy hắn cũng không có như lời đồn, bất quá chỉ có mập mạp xấu xí mà thôi, nào phải dạng hoàn khố không có đầu óc chuyên làm mấy chuyện tán tận lương tâm chứ.

Chung Hạng Siêu lắc đầu cười khổ, phụ thân vẫn chưa từng bỏ qua cách nghĩ này, trách không được mẫu thân hắn cũng sẽ muốn hắn làm thế tử như vậy a.

Thấy hắn không đáp, Tiết Nhu xoay qua hỏi, "Ngươi vì sao không thi không danh?"

"Nàng thấy ta có khả năng đậu không?" Chung Hạng Siêu không đáp phản vấn, lại uy nàng một miếng lệ chi.

Tiết Nhu nhíu mày quan sát hắn một lúc, cuối cùng gật vừa nhai nhòm nhoàm vừa nói, "Nếu cố gắng nhất định được."

Chung Hạng Siêu quả nhiên bị nàng chọc cười, trừ Hách Liên Huân ra nàng là người đầu tiên tin tưởng hắn sẽ lấy được công danh. Mà Hách Liên Huân lại thanh mai chúc mã của hắn là người hiểu hắn nhất nên không tính.

Ngay cả phụ mẫu, Nhu nhi cũng không tin, mẫu thân nói sẽ nghĩ cách mua quan chức cho hắn, phụ thân lại bảo lần này không đậu sẽ có lần sau, Nhu nhi lại bảo thi nhiều lần nhất định cũng sẽ có một lần đậu. Thế mà nàng cũng hắn chỉ quen biết một ngày dĩ nhiên tin tưởng hắn như vậy?

"Nàng dựa vào cái gì nói như thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!