KẾT CỤC 3.7:
Tác giả: Luna Huang
Đến tối Tiết Nhu cũng không ra dùng cơm, Chung Hạng Siêu đến mấy lần nhưng nàng đều không để ý hắn. Cuối cùng hắn phải xuất ra sát chiêu, hắn biết điểm yếu của nàng ở nơi nào.
Vì vậy lúc này tiểu Miễu Ca từ bên ngoài cầm khay thức ăn đẩy cửa bước vào: "Nương khó chịu ở đâu, vì sao không ra ngoài dùng cơm?"
"Nương không được khỏe, ngủ một giấc sẽ không sao nữa." Nghe được âm thanh của nữ nhi, lòng rối bời của Tiết Nhu bỗng nhiên như được dùng tiên dược xoa dịu không ít. Bất quá mọi người đều khen nữ nhi nàng miệng ngọt lại hiếu thảo nhất định giống nàng, hiện tại mới biết hóa ra là giống Chung Hạng Siêu.
"Trưa cũng không ăn hiện tại cũng không ăn, xem ra nương ngủ không ít giấc rồi vì sao vẫn chưa khỏe lại?" Tiểu Miễu Ca đặt khay lên bàn, đứng bên giường nghiên đầu chớp chớp đôi mắt nhỏ xinh xắn hỏi.
Tiết Nhu ấp úng không đáp được. Nếu lúc này nàng mà thấy được y phục hoa lệ mấy năm nay trên người nữ nhi chắc nàng thực sự có thể phun máu mất thôi.
Tiểu Miễu Ca nhíu mày tự phán xét, "Nhất định là nương muốn tu tiên bỏ Miễu Ca cùng cha sau đó bay lên trời như Hằng Nga tiên tử rồi."
Chung Hạng Siêu đứng bên cạnh che miệng cười, bảo hắn khuyên nhủ nàng sợ nàng càng giận thêm, nhưng mà để nữ nhi khuyên nhủ nàng trái lại tốt không thể tưởng. Vậy hắn liền đứng đây chờ thu lợi vậy.
"Làm sao có thể chứ." Bình thường vào trung thu nàng thường kể cho đám nhỏ nghe chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng, thế nhưng nàng làm sao mà bay được.
"Hằng Nga tiên tử rất đẹp, cha nói nương đẹp hơn Hằng Nga tiên tử nhất định có thể bay lên cung trăng." Tiểu Miễu Ca vừa nói vừa đưa tay chỉ lên trời như thể những lời mình nói đều là thật vậy.
Tiết Nhu quả nhiên xuy cười ra một tiếng, nếu nữ nhi nhà nàng là nam tử sợ rằng với cái miệng đầy mật ngọt này dụ được không biết bao nhiêu nữ nhi nhà người ta. Bất quá đột nhiên nàng nghĩ ra được thứ gì đó lại nghiêm nghị hỏi: "Ngươi sớm biết cha ngươi có thể nói chuyện?"
Tiểu Miễu Ca cũng rất thành thật gật đầu dù biết nương mình sẽ không nhìn thấy được, nàng ngồi lên giường nói: "Mỗi lần đều là cha dạy Miễu Ca đọc sách, đây cũng là do nương thôi. Cha chịu để Điều Dong thúc thúc và Bích Ngọc thẩm thẩm ghim kim còn nương sợ đau không chịu nên mới nhìn không thấy."
Cha còn nói chuyện cha có thể nói được không nên nói với nương, vì nếu nương biết được cha không sợ ghim kim mà nương lại sợ nương sẽ xấu hổ khóc mất. Hiện tại mọi chuyện bại lộ nương cũng khóc rồi, nàng cũng không cần thiết nói dối nữa.
"Cha ngươi là nói với ngươi như thế sao?" Tiết Nhu trợn tròn một đôi mắt không tiêu cự, hận không thể vả cho cái miệng của Chung Hạng Siêu vài cái.
"Là cha nói đó nha." Tiểu Miễu Ca nhìn Chung Hạng Siêu đang cười một mắt xong lại hỏi: "Thế là vì nương giận cha nên mới không chịu ra cùng mọi người dùng cơm sao?"
"Không có." Tiết Nhu vội vã phủ nhận, đồng thời thu cả tức giận vào trong rất sợ dọa nữ nhi sợ.
"Cha, nương bảo không có giận cha kìa." Tiểu Miễu Ca rất thức thời nhìn Chung Hạng Siêu báo cáo lại thông tin mình vừa nghe được.
"Nha đầu này, cha lúc nào nói nương ngươi giận cha chứ." Chung Hạng Siêu cười hì hì ngồi xuống giường ôm lấy Tiết Nhu, nháy mắt tán thưởng nữ nhi nhà mình, "Đúng không, nương tử?"
Tuy hiện tại rất muốn đẩy Chung Hạng Siêu ra thế nhưng còn nữ nhi ở nơi này nàng không tiện trở mặt, vì vậy ấm ức thừa nhận chuyện không đúng sự thật: "Đúng."
Tiểu Miễu Ca cười tít mắt như thể vừa được tặng không ít kẹo vậy.
"Vậy mau ăn chút cơm đi, nếu không ăn nữa thì nàng thực sự có thể bay lên trời đó." Chung Hạng Siêu buông Tiết Nhu ra đi lấy cơm đưa chén đũa cho nàng.
Dưới ánh mắt mong chờ của hai phụ nữ nhà nào đó, Tiết Nhu đã ăn hết một chén cơm, uống xong hai chén canh. Lau miệng xong, nàng nói với tiểu Miễu Ca, "Tối rồi còn không mau về phòng nghỉ ngơi đi." Nữ nhi mà về nàng nhất định không để hắn chạm vào mình nữa.
Thấy được Chung Hạng Siêu lắc đầu, tiểu Miễu Ca chu môi cởi hài nói: "Không đâu, hôm nay người ta muốn ngủ với cha nương."
"Nha đầu, ngươi lớn như vậy còn làm nũng nữa, xem xem cái giường bé tý thế này, ngươi ngủ ở đây cha nương ngủ nơi nào a?" Miệng thì nói nhưng tay Chung Hạng Siêu đã xoa xoa đầu nữ nhi tán thưởng rồi.
Tiểu Miễu Ca mếu máo nhào vào lòng của Tiết Nhu tố cáo, "Nương, cha không cho Miễu Ca ngủ lại, người ta lâu lâu mới làm nũng một lần mà cũng không cho."
Thú thực nàng cũng thấy, rõ ràng giường của cha nương nhỏ hơn giường của nàng rất nhiều. Nàng hỏi nương vì sao không đổi, nương bảo nhà không có nhiều bạc, lại mang câu hỏi đó đi hỏi cha, cha bảo nương thích cái giường đó, nàng cũng không nói đến nữa.
Tiết Nhu chẳng thấy được hỗ động giữa đôi phụ nữ bọn họ, chỉ cau mày trách Chung Hạng Siêu, "Nữ nhi ngủ cũng chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, ngươi không nhường nữ nhi một chút được sao?"
"Đúng đúng, nương tử nói có lý." Chung Hạng Siêu cũng bắt đầu tháo hài, hiệu ứng hắn muốn chính là như vậy.
Tiết Nhu vốn để tiểu Miễu Ca nằm ở giữa hai người, hai biết tiểu Miễu Ca lại bảo: "Nương, Miễu Ca muốn nằm bên trong, nếu không nhỡ rơi xuống giường thì biết phải thế nào a."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!