Hôm nay xem ra là hỏng bét hết rồi.
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao thì tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa.
Muốn thế nào thì cứ thế ấy đi.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Bùi Tư lại mở miệng chế giễu:
"Cô tưởng tôi là Bao Thanh Thiên chắc? Một ngày làm việc mệt muốn chếch, tan làm còn phải đứng ra đòi lại công bằng cho cô à? Cô trả tôi bao nhiêu tiền làm thêm mà sai tôi như vậy hả?"
Nói xong, anh ấy kéo tôi ra sau lưng, giọng nói vô cùng dịu dàng:
"Em không bị bắt nạt đấy chứ?"
Người khóc là Quan Tình Nguyệt, nhưng người được hỏi lại là tôi.
Nghe vậy, Quan Tình Nguyệt càng sụp đổ:
"Anh Phó, là chị ta sỉ nhục em..."
"Sỉ nhục cái gì? Vợ tôi cùng lắm cũng chỉ là nói sự thật mà thôi."
Nói xong, anh ấy rút điện thoại ra:
"Có người đứng trước cửa nhà tôi đòi tiền, vợ tôi sợ đến phát khóc rồi. Bảo vệ các người ăn hại thế à? Sao ai cũng cho vào đây được vậy? Mau đến đây lôi cô ta đi cho tôi."
"Anh... Anh Phó?"
Sắc mặt Bùi Tư lạnh lùng:
"Tôi là người tính toán chi li, có thù tất báo. Nếu còn quấy rầy người nhà tôi nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo."
Tối hôm đó về nhà, tôi cứ tưởng Bùi Tư sẽ hỏi tôi chuyện xảy ra lúc nãy.
Hoặc ít nhất cũng sẽ nghi ngờ về việc tôi bỗng nhiên 'thay đổi tính cách'.
Nhưng thực tế chứng minh, có vẻ như tôi đã lo lắng thừa rồi.
Bùi Tư không những không nhắc lại chuyện đó, mà còn đối xử với tôi ngày càng ân cần hơn.
Sáng sớm vừa vào làm, tin nhắn của anh ấy đã đến.
"Vợ ơi, sao còn chưa nhắn tin cho anh? Em nghĩ anh không biết chữ à?"
"Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai còn biết bao nhiêu ngày mai. Đã nhiều thế rồi, thì cứ để công việc lại mai làm đi."
"Mấy giờ em tan làm? Anh đến đón em đi hẹn hò nhé? Hôm nay làm đến đây thôi!"
Tổng giám đốc như Bùi Tư công khai trốn việc như vậy thật sự ổn sao?
Với thái độ làm việc kiểu này của Bùi Tư, tôi nghĩ không cần nam chính ra tay, anh ấy cũng có thể tự tay làm công ty phá sản.
Tôi đặt úp điện thoại lên bàn, chẳng buồn quan tâm đến người chồng trên "danh nghĩa" này của mình.
Nguyên chủ là một phóng viên của tạp chí thương mại, vừa khéo tôi cũng học ngành báo chí ở đại học, coi như là đúng chuyên ngành.
Vừa mở máy tính định viết bài, tổng biên tập đã dẫn một người bước vào.
"Mọi người tạm dừng công việc trong tay lại đã, giới thiệu với mọi người một chút, đây là thực tập sinh mới của tòa soạn chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!