Chương 2: (Vô Đề)

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy: "Anh tính ngủ ở đây thật à?"

Anh ấy chớp đôi mắt vô tội: "Em định đuổi anh đi hả?"

Không đuổi? Chẳng lẽ tôi phải giữ anh ấy lại sao?

Đừng quên, chúng tôi chỉ là vợ chồng trên hợp đồng thôi đấy!

Ngay khi tôi vừa định đuổi anh ấy ra ngoài, Bùi Tư lập tức rút từ túi áo ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, giơ lên trước mặt tôi rồi thu lại ngay.

"Sao mà được chứ? Anh rõ ràng là chồng hợp pháp của em, có giấy chứng nhận hẳn hoi."

Sau đó, anh ấy thản nhiên nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt lại: "Được rồi, anh ngủ đây."

Tôi: "???"

Khi tôi còn đang rối rắm, cố suy nghĩ xem rốt cuộc thứ gì khiến Bùi Tư thay đổi 180 độ như vậy, thì hình ảnh buổi sáng bỗng hiện lên trong đầu tôi—

Chính là khoảnh khắc anh ấy từ chối cho Quan Tình Nguyệt vay tiền.

Khoan đã…

Đừng nói là… anh ấy tiếc tiền chia tay, nên cố tình không chịu ly hôn đấy nhé?!

Tôi chỉ là một vai pháo hôi nhỏ bé, tác giả cũng không tốn quá nhiều giấy mực để miêu tả, chứ đừng nói đến những chi tiết về mối quan hệ giữa tôi và Bùi Tư.

Nhưng sau khi xuyên tới đây, tôi đã đồng bộ toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ Hứa Tử Lê và Bùi Tư là bạn học đại học.

Hứa Tử Lê luôn thầm yêu vị đàn anh này.

Cũng chính vì như thế, khi anh ấy đề nghị kết hôn giả, Hứa Tử Lê đã không chút do dự mà đồng ý.

Lúc đó, cô gái ngây thơ ấy còn ôm giấc mộng biến giả thành thật.

Thế nhưng, trong suốt một năm sau đó, cô chỉ nhận lại sự lạnh lùng, lãnh đạm, cùng với sự tận tâm vô điều kiện của chồng mình dành cho một người phụ nữ khác.

Dù bây giờ có vẻ như Bùi Tư đã nhận thức được điều gì đó, nhưng ai mà biết được liệu đây có phải chỉ là một chiêu trò mới để thu hút nữ chính hay không.

Dù sao thì tư duy của mấy tác giả ngôn tình cũng khó mà đoán được!

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy mình nên nhanh chóng ly hôn để hoàn toàn tách khỏi tất cả các nhân vật quan trọng ở trong nguyên tác.

Khi tôi vẫn chưa tìm được cơ hội để chấm dứt mấy chuyện này, tôi lại gặp được Quan Tình Nguyệt.

Hôm đó vừa tan làm, tôi đã nhìn thấy cô ta ngồi xổm ở ngay trước cửa nhà tôi.

Quan Tình Nguyệt co rúm người lại, trông cô ta đáng thương đến mức ai thấy cũng phải xót xa.

Nghe thấy tiếng bước chân, giọng cô ta mang theo chút nghẹn ngào:

"Anh Bùi Tư, cuối cùng anh cũng về rồi..."

Lời chưa nói hết, cô ta đã phát hiện ra có gì đó không đúng, giọng lập tức trầm xuống tám bậc:

"Sao lại là chị?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!