Hứa Nhiên chẳng có chút hứng thú nào với mấy món ăn trên bàn, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống. Ổ Ngôn Từ thì còn chẳng động đến một miếng, từ đầu đến cuối chỉ chống cằm, lặng lẽ nhìn anh. Thấy anh ăn không bao nhiêu, hắn còn nghiêng đầu hỏi một câu: "Không hợp khẩu vị sao?"
Làm ơn, ai mà có thể ăn uống ngon lành khi bên cạnh là một con quái vật cơ chứ?
Hứa Nhiên lắc đầu, chỉ nói mình không thấy ngon miệng, rồi lịch sự giả tạo hỏi lại: "Còn anh, sao không ăn gì à?"
Ổ Ngôn Từ liếc nhìn bàn ăn nghi ngút khói, mím môi đáp: "Tiểu Nhiên còn ăn không vô, anh càng chẳng có khẩu vị."
Hứa Nhiên bị gương mặt giả tạo của Ổ Ngôn Từ làm cho ghê tởm, càng không muốn ở lại bàn ăn. Chiếc điện thoại dùng để đặt đồ ăn ngoài lại lần nữa bị Ổ Ngôn Từ thu lại, anh vẫn chưa thể liên hệ với thế giới bên ngoài. Phương án duy nhất còn lại: trốn khi hắn ngủ.
Anh đứng dậy, Ổ Ngôn Từ cũng đứng theo, hỏi: "Tiểu Nhiên muốn làm gì vậy?"
Hứa Nhiên kéo kéo khóe miệng: "Ngủ."
"À? Sao lại đi ngủ sớm vậy?" Ổ Ngôn Từ cong đôi mắt, tay lại vô thức leo lên cánh tay Hứa Nhiên, "Vậy chúng ta cùng ngủ đi."
Nếu Ổ Ngôn Từ chịu trả điện thoại lại cho mình, anh đương nhiên sẽ không ngủ sớm thế này. Trong lòng bực bội, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài. Nghĩ đến việc phải nằm cùng một thứ không phải người, anh càng thấy sợ, liền buột miệng: "Bên cạnh có phòng khách, dọn dẹp sạch sẽ rồi."
"Phòng khách?" Ổ Ngôn Từ chớp chớp mắt, ngữ khí giống như trẻ con ngây thơ thuần khiết. Hắn bỗng nhiên ghé sát vào Hứa Nhiên, hơi thở phả vào tai anh, "Tại sao anh phải ngủ phòng khách?"
" Anh là bạn trai Tiểu Nhiên cơ mà, em chẳng phải vừa thừa nhận rồi sao?." Ổ Ngôn Từ dường như rất bối rối, lẩm bẩm với Hứa Nhiên.
Hứa Nhiên vội vàng giảng hòa, trái tim đập thình thịch: "Đúng, đúng rồi... Nhưng bây giờ ngủ chung thì có hơi nhanh quá không? Anh nghĩ sao?"
"Thì ra Tiểu Nhiên nghĩ vậy sao," Ổ Ngôn Từ như bừng tỉnh đại ngộ, giống như đột nhiên hiểu ra Hứa Nhiên vậy, sau đó nói, "Không sao đâu nha Tiểu Nhiên, anh có thể không ngủ mà, anh chỉ cần cứ ở bên cạnh nhìn em là được."
Hứa Nhiên lùi lại hai bước, vội vàng xua tay, tận tình khuyên bảo: "Không cần! Bị người nhìn sao có thể ngủ được chứ?"
Ổ Ngôn Từ không chịu bỏ qua: "Tại sao lại không ngủ được, em sợ anh sao?"
Trong mắt Ổ Ngôn Từ rõ ràng phản chiếu hình ảnh hoảng loạn không biết làm sao của Hứa Nhiên. Một lúc lâu sau, hắn v**t v* khuôn mặt Hứa Nhiên, một bên khóe miệng chậm rãi nhếch lên, "Sao không nói gì vậy? Tại sao em luôn không trả lời câu hỏi của anh? Nói đi--"
"Không có!" Hứa Nhiên cảm nhận được bàn tay trơn tuột của Ổ Ngôn Từ chạm vào da thịt mình, giống như một con rắn độc, đang rục rịch rình mồi. Nhưng Hứa Nhiên đã bắt đầu nắm được một số quy luật.
Ổ Ngôn Từ từ nhỏ đã không có tình yêu, chỉ cần nói lời ngọt ngào với hắn, Ổ Ngôn Từ nhất định sẽ không làm gì mình. Và anh cũng có thể lợi dụng sự yêu thích không thể giải thích được của Ổ Ngôn Từ dành cho mình để tránh khỏi một số nguy hiểm.
"Tôi không sợ anh. Nhưng... anh cũng đâu muốn tôi ngủ không ngon, đúng không?"
Ổ Ngôn Từ dường như cẩn thận suy nghĩ một chút lời của Hứa Nhiên, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thì ra là vậy..."
Ổ Ngôn Từ không còn bối rối nữa mà nở một nụ cười. Hắn cười một cách dịu dàng, nhưng ngữ khí lại lộ ra một tia tiếc nuối, "Vậy được rồi... Tiểu Nhiên đi nghỉ đi, ngủ ngon ~"
Cuối cùng cũng tiễn được con quái vật này đi, Hứa Nhiên trở lại phòng ngủ, bình phục cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Hiện tại vẫn còn sớm, anh chắc chắn sẽ không ngủ. Anh cần đợi Ổ Ngôn Từ rời khỏi phòng khách, về phòng nghỉ ngơi, anh liền có thể nhân cơ hội chạy ra khỏi cửa lớn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm chén đũa, hẳn là Ổ Ngôn Từ đang dọn dẹp bàn ăn.
Tên bệnh kiều này mà lại ngoan ngoãn dọn đồ ăn cho mình ư? Hứa Nhiên cười khẩy, chẳng lẽ hắn thật sự xem mình là "bạn trai hiền lành" như ghi chú trên đơn đặt hàng kia?
Để giả vờ như đã ngủ, anh tắt hết đèn trong phòng, chăm chú theo dõi khe cửa. Khi đèn bên ngoài tắt và thời gian trôi qua đủ lâu, anh sẽ trốn đi.
Hứa Nhiên cho rằng kế hoạch của mình hoàn hảo không tì vết, vừa kích động vừa căng thẳng, lòng bàn tay đều bắt đầu đổ mồ hôi.
Nhưng... đèn ngoài không tắt.
Thay vào đó, một bóng đen xuất hiện ngay dưới khe cửa – như thể có người đang đứng ngoài.
Hứa Nhiên trừng mắt, không thể tin được. Chẳng lẽ con quái vật kia lại giở trò cũ, đứng chờ ngoài cửa? Buồn cười thật, anh đâu phải kẻ dễ mắc bẫy hai lần!
Được, xem ai kiên nhẫn hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!