Chỉ cần mình hạnh phúc, ai thống khổ cũng đều có thể.
Hứa Nhiên nở một nụ cười: "Không được, tôi đói bụng rồi, đi nấu cơm."
Ổ Ngôn Từ thở phì phò, môi còn không ngừng cọ xát bên gáy Hứa Nhiên, hệt như giây tiếp theo liền sẽ cắn vào mạch máu đang đập nơi trí mạng đó. Nhưng cuối cùng hắn chỉ oán hận mà nghiến hai cái, rồi không động tác nữa.
Nếu không nghe lời, Hứa Nhiên sẽ không yêu hắn.
Hứa Nhiên không thể không yêu hắn.
Điều này còn khiến hắn đau khổ hơn cả cái chết.
Đối mặt với mệnh lệnh do Hứa Nhiên đưa ra, Ổ Ngôn Từ chỉ có thể tuân thủ. Lúc rời đi, hắn vẫn lưu luyến nhìn Hứa Nhiên hai mắt.
Ăn cơm xong, Hứa Nhiên nhìn tủ lạnh, phát hiện nguyên liệu còn lại không nhiều lắm. Vì thế hắn hỏi Ổ Ngôn Từ có muốn cùng ra ngoài mua đồ ăn không.
Ổ Ngôn Từ dính chặt lấy Hứa Nhiên, cong mắt nói: "Được thôi, tuy rằng không muốn Tiểu Nhiên ra ngoài lắm, nhưng nếu có anh đi cùng thì vẫn được."
Hứa Nhiên về việc có dẫn Ổ Ngôn Từ hay không thì chẳng bận tâm. Anh xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu Ổ Ngôn Từ, đã coi hắn như một loài khuyển ngoan ngoãn. Anh nghĩ, thú cưng tự nhiên thỉnh thoảng cần được dắt ra ngoài hít thở không khí, cũng có thể giúp mình giải sầu.
Cánh cửa mà lúc trước anh đẩy không ra, nay được Ổ Ngôn Từ nắm chặt liền mở ra, hệt như chưa từng khóa bao giờ.
Hứa Nhiên nói: "Từ từ."
Anh đội mũ lưỡi trai và khẩu trang cho Ổ Ngôn Từ. Hứa Nhiên nghĩ, như vậy chắc sẽ không có người đọc nào nhận ra hắn đâu.
Ổ Ngôn Từ mặc hắn sắp đặt, vô cùng nghe lời, cũng không hỏi nguyên do. Hứa Nhiên rất hưởng thụ sự ngoan ngoãn của hắn, cuối cùng cũng yên tâm ra cửa.
Hứa Nhiên dẫn Ổ Ngôn Từ đến siêu thị khá lớn gần khu tiểu khu, định mua bổ sung những đồ dùng sinh hoạt còn thiếu. Nhưng anh tính toán ngàn vạn lần lại không ngờ Ổ Ngôn Từ vừa ra khỏi cửa liền đòi nắm tay Hứa Nhiên, nói gì cũng không buông.
Hai người đàn ông to lớn tay trong tay đi siêu thị thì cũng quá kỳ quái rồi.
Ổ Ngôn Từ lại nói: "Kỳ quái sao? Các cặp đôi chẳng phải đều như vậy sao?"
Hứa Nhiên nhất thời cứng họng, không biết giải thích thế nào. Nhưng nghĩ lại, anh có cần thiết phải giải thích với đối phương không chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một sản phẩm dưới ngòi bút của mình thôi. Thế là anh nói: "Tóm lại anh không thể quá thân mật với tôi ở nơi công cộng, nếu không..."
Nếu không thì sao? Anh hình như chẳng có gì có thể chế ngự được Ổ Ngôn Từ.
Anh nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra: "Nếu không thì hôn chúc ngủ ngon hôm nay sẽ bị hủy bỏ, tôi cũng không ngủ cùng anh nữa."
"... Hôm nay còn có hôn chúc ngủ ngon ư!?" Ổ Ngôn Từ không giấu được ý cười nơi khóe miệng, lập tức buông tay ra, lông mi run rẩy cong vút nói: "Vậy được thôi, Tiểu Nhiên phải giữ lời đó nhé."
Cuối cùng cũng dỗ được hắn. Hứa Nhiên nhẹ nhõm thở phào.
Nếu trong nhà có người biết nấu cơm, anh sẽ không cần mua nhiều đồ ăn nhanh như vậy, cũng không cần gọi cơm hộp. Hứa Nhiên khẽ gật đầu với Ổ Ngôn Từ, Ổ Ngôn Từ liền hiểu ý anh, vui vẻ đi chọn rất nhiều đồ ăn và nguyên liệu vào xe đẩy hàng.
Trong lúc Ổ Ngôn Từ đang chọn đồ, có người va phải Hứa Nhiên một chút. Ổ Ngôn Từ như thể có mắt sau lưng, ánh mắt lạnh băng lướt qua vai Hứa Nhiên vừa bị chạm, sau đó lấy khăn giấy lau vài cái lên chỗ bị người khác chạm vào, hệt như bị thứ gì dơ bẩn chạm vào vậy.
Thấy Ổ Ngôn Từ còn định đi tìm người vừa va vào Hứa Nhiên, Hứa Nhiên vội vàng giữ lại, lắc đầu với hắn. Ổ Ngôn Từ do dự một chút, rồi bĩu môi nói: "Tiểu Nhiên của chúng ta sạch sẽ như vậy, bọn họ dơ chết, anh không muốn họ chạm vào em."
Hứa Nhiên dịu giọng nói: "Tôi sẽ chú ý."
Ổ Ngôn Từ nhìn quanh thấy xung quanh quả thật không có người khác, mới tiếp tục chọn thực phẩm.
Trong lòng bàn tay Hứa Nhiên lại được nhét vào một tờ giấy.
Trên đó viết: "Tôi biết người bên cạnh cậu là ai, đêm mai 12 giờ gặp ở cửa siêu thị."
Hứa Nhiên lén lút cất tờ giấy đi, không muốn bị Ổ Ngôn Từ phát hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!