Chương 9: (Vô Đề)

Được nghỉ một ngày, Sở Thượng Thanh để lại tin nhắn báo nghỉ rồi thoải mái ngủ đến tận mười giờ sáng.

Tỉnh dậy, nhìn thấy tia nắng len lỏi qua khe hở rèm cửa, cô bỗng cảm thấy mơ màng, không biết hôm nay là ngày nào.

"Ngày nghỉ ngoài kế hoạch." Ôm chăn ngồi trên giường, cô ngẫm nghĩ, vậy mà chẳng biết nên làm gì.

Được nghỉ ngơi mà không phải làm gì thật là hạnh phúc.

Cô từ từ ngả người xuống giường, liếc nhìn chiếc điện thoại đã tắt nguồn.

Lúc này ở Phó thị, chắc hẳn đã náo loạn cả lên rồi nhỉ?

Lưu Tín dù có lăn lộn ăn vạ cũng không cứu được con trai ông ta, ông ta sẽ…

Sở Thượng Thanh tự nhủ đừng nghĩ nữa, Phó Nam Thương cho cô nghỉ hôm nay chính là để anh tự mình giải quyết những chuyện này khi trở về.

Cô chỉ mở điện thoại cá nhân, thấy Phó Nam Thương gửi đến một số video, đều là những điều thú vị mà anh gặp phải, ví dụ như con hổ pha lê, quầy trưng bày VR kỳ lạ, công nghệ 3D không cần kính mới nhất… Thỉnh thoảng có vài trợ lý vô tình lọt vào khung hình, không hiểu sao sắc mặt của trợ lý Vu trông đặc biệt tiều tụy.

Làm bạn với Phó Nam Thương là một điều rất vui vẻ, anh không bao giờ tiếc rẻ việc thể hiện những cảm xúc tích cực của mình.

Xem xong video, phía sau còn có vài tin nhắn văn bản:

"Nghỉ rồi cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ, phố Bảo Thăng có một quán Hoài Dương mới mở, em có thể đến đó thử món đầu sư tử sốt gạch cua."

"Vì em được nghỉ, tôi hy vọng Bắc Kinh sẽ có một ngày nắng đẹp, để em có thể ra ngoài đi dạo."

Sở Thượng Thanh hít sâu một hơi, rồi thở ra.

Người hoàn toàn tỉnh táo.

Đã được nghỉ rồi, cô cũng nên ra ngoài đi dạo, ở nhà xem video Phó Nam Thương gửi đến chẳng có lợi ích gì cho cô lúc này.

Bước ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghĩ là Phó Nam Thương gọi tới, liếc mắt nhìn người gọi, lông mày cô nhíu lại.

"Alo, dì Khúc ạ."

"Tiểu Sở à, dì gọi đến công ty họ nói hôm nay cháu nghỉ, thật ngại quá… Dạo này công ty có chuyện gì vậy? Hình như có nhiều cổ đông đến trụ sở công ty, nghe nói Nam Thương và cháu đều không có ở đó, cả Tuyết Thần cũng đến công ty…"

"Cháu biết rồi dì, cháu sẽ qua đó ngay, dì đừng lo lắng." Sở Thượng Thanh quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ trong gương với mái tóc còn ướt đang mỉm cười, "Dù sao thì ông Phó cũng là chủ tịch trước đây của Phó thị, đã cống hiến cho Phó thị mười mấy năm, dì cũng không cần phải lo lắng cho ông ấy, mấy cổ đông đó nhìn thấy ông ấy còn cung kính hơn cả nhìn thấy sếp đấy ạ."

"Dì biết." Giọng người phụ nữ đầu dây bên kia có chút lúng túng, hình như cảm thấy lời mình nói có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Sở Thượng Thanh cúp điện thoại, dùng sức lau tóc.

Phó Nam Thương không cho cô đến công ty, vậy mà lại có người tìm mọi cách để cô phải đến.

Vậy thì cô sẽ đi.

Nghĩ đến "kịch bản", Sở Thượng Thanh cúi đầu mỉm cười với chính mình trong gương.

Trước đây thì thôi, vì lợi ích lâu dài, cô không so đo tính toán, sau này mọi người cũng không còn quan hệ gì ngoài công việc nữa, hôm nay là ngày nghỉ của cô, chiếm dụng thời gian của cô như vậy, cô cũng nên dạy cho một số người biết rằng không thể coi thường "Luật bảo vệ quyền lợi người lao động".

Chiếc xe máy màu đen dừng lại dưới tòa nhà Phó thị, Lưu Tín cùng đám người ủng hộ ông ta vẫn đang cãi nhau với bảo vệ.

"Tôi đã cống hiến cả đời cho Phó thị, giờ già rồi, đến cổng Phó thị cũng không vào được…"

"Giám đốc Lưu, theo quy định của chủ tịch…"

"Quy định của chủ tịch nào?! Tuyết Thần, cháu nói xem, nếu cháu làm chủ tịch thì có để chú không lên lầu được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!