Chương 47: (Vô Đề)

"Phó Nam Thương không biết rằng ở một góc khuất nào đó, rất gần nhưng cũng rất xa anh, có người đang hô vang cơm đậu đỏ.

Anh chăm chú nhìn Sở Thượng Thanh, ngoan ngoãn ngồi cách cô hai mét.

Sở Thượng Thanh đang ngồi trước bàn làm việc, xử lý công việc trên máy tính.

"Sau khi trở về sẽ là đợt đấu thầu của tập đoàn M, em đã xem qua dự thảo dự án rồi, không có vấn đề gì, báo cáo sau khi đấu thầu thành công cũng đã xong, anh có muốn xem không?"

Đương nhiên, trong khi nói như vậy, Sở Thượng Thanh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch cho trường hợp đấu thầu thất bại.

"Em là cố vấn dự án, chuyện này cứ giao cho em xử lý."

Phó Nam Thương miệng thì nói như một vị chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng ánh mắt lại kiểu hớn hở như cún con.

Sở Thượng Thanh gật đầu, rồi lại mở một tập tài liệu khác: "Trợ lý Lý, người phụ trách việc này, nói rằng bên cảnh sát đã lần ra được phía đứng sau giật dây vụ việc lần này, là một công ty chuyên về truyền thông bẩn có tiếng, còn tìm ra được một vài địa chỉ IP cá nhân, cần phải tiến hành sàng lọc, nếu xác định được trong đó có người của Phó Tuyết Thần, anh định xử lý thế nào?"

"Nên bắt thì cứ bắt thôi, có thể sa thải thì cứ sa thải, nếu ông ta có thể nhả thêm chút cổ phần, anh cũng có thể thu thêm một ít."

"Em có một ý tưởng, có thể lôi Lý Tiên Thạch ra. Việc Bạch Tiểu Tự làm giả thân phận để vào tập đoàn Phó thị là sự thật, dùng lý do này để sa thải Lý Tiên Thạch là đủ. Về phần Bạch Tiểu Tự, đây là báo cáo công việc mà Tần Hiểu Tâm đã gửi lên tuần trước, bộ "Truyện Cổ Tích Bà Ngoại" của Bạch Tiểu Tự quả thật có ý tưởng rất hay, đứng thứ hai trong cuộc bình chọn nội bộ cho dự án dự kiến phát triển trong quý hai năm tới, để Bạch Tiểu Tự chính thức gia nhập Lạc Hải với tư cách là người viết kịch bản hoặc người xây dựng cốt truyện cũng không tệ."

Phó Nam Thương không lập tức đồng ý.

Anh vẫn còn nhớ cô gái nhỏ tên là Bạch Tiểu Tự kia.

Giống như một chú thỏ thích quấn người.

Nhưng cũng giống như một con bạch tuộc nhỏ đáng ghét.

Sở Thượng Thanh quay đầu nhìn anh một cái: "Mặc dù cô ấy vào được Phó thị là do những nguyên nhân khác, nhưng trên thực tế không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho công ty, ngược lại còn có đóng góp. Hay là chúng ta tính tiền bản quyền câu chuyện của cô ấy theo nhuận bút đi, theo giá thị trường hiện tại, cho dù là ủy thác sáng tác, cũng phải trả cho cô ấy ít nhất ba trăm nghìn, nếu trong hợp đồng có ký kết chia hoa hồng thì còn phải tính riêng.

Năm đó anh không để cô Cố trở thành một thành viên của Lạc Hải, đã hối hận rất lâu."

Cô Cố, người làm cố vấn mỹ thuật cho trò chơi thẻ bài lịch sử giả tưởng quy mô lớn "Lê Ca" của Lạc Hải, khi mang khung sườn câu chuyện và bản vẽ ý tưởng trò chơi do chính mình vẽ đến Lạc Hải, mới chỉ là sinh viên đại học khoa kiến trúc.

Bây giờ không đề cập đến danh tiếng lẫy lừng của cô Cố trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc, chỉ nói đến những thành tựu của cô ấy trong hội họa cũng đã đủ sáng chói rực rỡ, lần trước chẳng qua là mời cô ấy vẽ một bức tranh tuyên truyền, Lạc Hải đã phải trả hơn hai trăm nghìn tiền thù lao, đây còn chưa tính đến phần trăm lợi nhuận trong game "Lê Ca".

Là thư ký của chủ tịch Lạc Hải, Sở Thượng Thanh xem xét vấn đề là đứng trên góc độ của Lạc Hải, trong cái gọi là "kịch bản" kia chỉ nói "nữ chính" cuối cùng ở bên "nam chính" sống cuộc sống hạnh phúc, chuẩn như một câu chuyện cổ tích, nhưng trên thực tế cô không nhìn thấy sự tiến bộ nào của Bạch Tiểu Tự trong năng lực nghiệp vụ cá nhân, cô ấy có thể kể cho bọn trẻ ở viện phúc lợi rất nhiều câu chuyện, nhưng những câu chuyện đó chỉ tồn tại trong lòng cô ấy.

Sở Thượng Thanh thậm chí không nhớ ra bất kỳ một hình ảnh nào mà cô ấy kể cho "nam chính" nghe những câu chuyện thuộc về cô ấy.

Thật sự là lãng phí tài nguyên.

"Có phải em quá chăm sóc cô ấy rồi không?" Phó Nam Thương đột nhiên lên tiếng, "Hình như hai người chỉ gặp nhau vài lần, nhưng em đối xử với cô ấy giống như đối xử với trợ lý Vu vậy. Một người mới hoàn toàn không có kinh nghiệm viết lách, cho dù có viết ra câu chuyện, chúng ta cũng có thể mua đứt bản quyền với ba mươi đến năm mươi nghìn tệ, tuy rằng Tần Hiểu Tâm rất xem trọng câu chuyện đó, nhưng game phong cách cổ tích đã thịnh hành từ vài năm trước rồi, trên thị trường không có dữ liệu đáng tin cậy để tham khảo, giao chuyện này cho người có liên quan của Lạc Hải làm, Bạch Tiểu Tự kia rất có thể chỉ nhận được chưa đến chục nghìn tệ thu nhập, sau đó làm gì thì làm, nhưng em lại muốn cô ấy có một công việc ở Lạc Hải."

Phó Nam Thương nói một hơi rất nhiều, giấm chua trong lòng đổ ào ào ra ngoài.

Bản thân Sở Thượng Thanh không nhận ra, cô rất dễ khiến người khác tạo ảo giác rằng mình đang được thiên vị.

Bởi vì cô luôn rất bình tĩnh và có quy tắc trong việc duy trì một trật tự nào đó, nhưng lại rất dịu dàng để người khác cũng bước vào trật tự đó.

Cô là một vì sao dịu dàng trong trật tự, chứ không phải là một bạo chúa duy trì luật lệ sắt đá.

"Hình như là vậy." Sở Thượng Thanh lại gật đầu.

"Rầm!" Cái gì đổ rồi? Ồ, là vại giấm chua trong lòng Phó Nam Thương bị lật ngược.

Sở Thượng Thanh trình bày lý do của mình: "Hằng năm Lạc Hải đều trao cơ hội cho rất nhiều người trẻ, điều kiện tuyển dụng của công ty nổi tiếng trong ngành là không quan trọng bằng cấp, Bạch Tiểu Tự có đủ điều kiện để người ta cho cô ấy một cơ hội, cô ấy có thể tạo ra giá trị cho Lạc Hải, từ kinh nghiệm sống của cô ấy mà nói, cô ấy thiếu một con đường để bước vào cuộc sống ổn định, cung cấp cho cô ấy một con đường như vậy đối với Lạc Hải mà nói là không cần thêm chi phí mà lại phù hợp với triết lý của công ty."

Phó Nam Thương vẫn nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!