Chương 39: (Vô Đề)

Là thủ đô của đất nước này, năng lực xử lý các sự kiện khẩn cấp của Bắc Kinh đứng đầu trên toàn thế giới, sau hai ngày tuyết rơi dày đặc, chưa đầy bốn mươi giờ sau, giao thông đường bộ toàn thành phố đã khôi phục.

Trần Chương Hàm bước vào căn hộ, trong miệng lẩm bẩm: "Tối nay tôi đã hẹn ăn cơm với bên PMorgan Chase, sếp Phó có muốn đến lộ diện một chút không?"

Ngẩng mắt nhìn lên, bàn tay anh ta đang nắm lấy cửa căn hộ siết chặt lại, suýt chút nữa lùi trở về.

"Tôi không đi nhầm chỗ chứ? Sếp Phó, đây là cậu muốn hát tuồng à?"

Một bộ tây trang liền với áo sơ mi được treo ngay ngắn ở giữa, bên cạnh đặt giày, khuy măng sét và cà vạt.

Bộ tây trang hàng hiệu trị giá mấy chục nghìn tệ đặt như vậy nhìn còn tính là bình thường, nhưng mà… Bên ngoài làm thêm một tủ trưng bày bằng kính thì quá kỳ lạ rồi phải không?

"Tạm thời thôi." Phó Nam Thương đứng cạnh tủ trưng bày, dùng tay cẩn thận gõ nhẹ vào mép, vẻ mặt không hài lòng lắm, "Tôi đã đặt một cái chống đạn rồi, còn đang trên đường."

Trần Chương Hàm cũng xáp lại gần: "Quần áo của cậu có tia vũ trụ nào sao? Hay là hai cái khuy măng sét kia được làm từ thiên thạch ngoài hành tinh?"

Với tài lực của Phó Nam Thương, Trần Chương Hàm cảm thấy cho dù cả bộ quần áo này được dệt từ kim cương, anh cũng sẽ không trân trọng như vậy.

Tống Thấm Nhã đi theo Trần Chương Hàm vào cũng giật mình, bộ quần áo này cô ấy thấy rất quen mắt, Phó Nam Thương bảo cô ấy tìm ba bộ tây trang, cô ấy đã chọn một vòng các thương hiệu quốc tế lớn trong nước có hàng sẵn và gửi gấp đến, bộ áo vest này làm từ vải kẻ sọc, kiểu hai hàng cúc, cô ấy còn thầm nghĩ rằng Phó Tiểu Nam mặc vào có thể đi đóng phim Anh được luôn ấy chứ.

Đây lại là sao nữa?

"Bộ quần áo này được Tiểu Sở Sở khen ngợi sao? Vậy tôi tìm cho cậu thêm mấy bộ giống y hệt để cậu thay đổi mà mặc?"

"Không cần." Phó Nam Thương xua tay từ chối, "Luôn mặc quần áo giống nhau sẽ thiếu cảm giác mới mẻ."

Được thôi, biết giữ gìn cảm giác mới mẻ, trong lòng Tống Thấm Nhã không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, có một loại cảm giác nhìn con cái quay trở lại con đường đúng đắn.

"Đúng vậy, cậu cứ ăn mặc thật đẹp giữ gìn cảm giác mới mẻ đi, ngày nào cũng ăn diện lộng lẫy…"

"Mua đứt thiết kế này luôn đi."

Tống Thấm Nhã: …

Giọng điệu Phó Nam Thương rất vui vẻ: "Nhà thiết kế này có đăng ký bảo hộ luật bản quyền ở các quốc gia không? Hay là chúng ta thuê một đội luật sư…"

Thấy anh càng nói càng lệch lạc, Tống Thấm Nhã vội vàng ngắt lời: "Cậu có bản lĩnh thì thể hiện mấy cái này trước mặt Tiểu Sở Sở đi, cũng không phải cái dạng không nói lên lời nữa."

"Nhắc đến Sở Thượng Thanh." Phó Nam Thương quay người lại, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lông mày và đuôi mắt đều mang theo vẻ đắc ý sâu sắc, giống như một con chó ngậm khúc xương, trên mặt nó sẽ không có nụ cười, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được nó rất đắc ý.

"Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi rồi."

Chắp tay sau lưng, Phó Nam Thương hơi ngẩng đầu, tắm mình trong ánh nắng mùa đông – đúng là một con chó rất đắc ý.

"Đệt mợ!"

"Không thể nào! Sao cậu đột nhiên mạnh mẽ vậy? Cậu có dùng thuốc trước khi tỏ tình không? Hay là Sở Thượng Thanh ra tay trước ngủ với cậu?"

Phó Nam Thương nhìn hai người bạn xấu của mình mắt trợn ngược, anh không khỏi càng đắc ý hơn.

"Là Sở Thượng Thanh nói cô ấy thích tôi."

Sở Thượng Thanh tốt đẹp như vậy, cô thích anh, chúng tôi là của nhau.

Phó Nam Thương cảm thấy nửa đời sau mỗi khi nhắc đến chuyện này anh đều sẽ đắc ý.

Anh đã được Sở Thượng Thanh ban cho quyền kiêu ngạo hơn người khác.

"Tôi biết mà, tổng tài bá đạo, thư ký Sở cô ấy thích cái này! Phụ nữ ấy mà, đều không thoát khỏi cái này, đừng nói là người phụ nữ có năng lực đến đâu, cậu ép cô ấy vào tường…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!