"Chào cô Sở, theo thỏa thuận trước đó, tài khoản giao dịch hợp đồng tương lai của cô sẽ được đóng trạng thái sau khi đạt đến điểm cố định. Hiện tại, số tiền lãi là bốn triệu bảy trăm nghìn, cô có chắc chắn muốn đóng không?"
"Tôi chắc chắn hôm nay muốn đóng trạng thái."
So với thái độ do dự của nhà môi giới giao dịch tương lai, Sở Thượng Thanh rất quyết đoán.
Cô dựa vào dữ liệu thu được từ "kịch bản" để suy ra mô hình dữ liệu, sử dụng mô hình này để áp dụng vào xu hướng giao dịch tương lai của thép cuộn, cộng với nhận định của bản thân về thị trường giao dịch tương lai để đưa ra quyết định này. Mục đích của cô là xác minh dữ liệu và kiếm tiền, chứ không phải là kiếm từng xu lợi nhuận.
Nếu tự cho mình là "tiên tri" rồi trở nên tham lam thì cũng rất nguy hiểm.
Thậm chí còn nguy hiểm hơn cả "vô tri".
Kết thúc cuộc điện thoại với nhà môi giới giao dịch tương lai, Sở Thượng Thanh ra khỏi xe, nhanh chóng bước vào thang máy.
Phó Nam Thương không có ở đây, không ai quản cô có đang xem điện thoại khi đi bộ hay không, cô nhìn tin nhắn trên điện thoại, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười.
"Alo, Phương Trác Dã à, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé, tôi mời cậu ăn cá tươi hầm."
…
Con cá chép tươi sống nặng bốn cân rưỡi, được nuôi trong bể nước sạch vài ngày để khử mùi bùn đất, sau khi được chủ quán chọn lựa, nó nhanh chóng được đưa vào bếp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Trác Dã ***** miếng.
Vẻ mặt rất ngầu vì ba chữ "cá tươi hầm" mà tan biến một nửa, không còn ngầu nữa, chỉ còn lại sự nhiệt tình.
"Cậu tìm được quán này ở đâu vậy?"
"Được bạn giới thiệu." Sở Thượng Thanh không lái xe, gọi một cốc bia tươi lớn, còn kèm thêm mấy xiên thịt cừu nướng và tôm nướng, thịt cừu không thể đảm bảo nguồn gốc thịt nên Phương Trác Dã không thể ăn được, tôm thì có thể ăn một chút.
Phương Trác Dã cũng nhìn sắc mặt của cô, lấy một nắm đậu nành luộc, vừa ăn vừa nói: "Bạn? Có phải do sếp của cậu giới thiệu không?"
Sở Thượng Thanh gật đầu: "Cháo ngô ở đây nấu rất ngon."
Nhà hàng mà Phó Nam Thương giới thiệu cho cô, luôn có cháo nóng rất ngon, bởi vì dạ dày của cô.
"Nhưng tôi giới thiệu cậu đến ăn ở quán này là vì món cá ở đây nấu hơi giống cô Phương."
"Giống cô tôi?" Phương Trác Dã ngớ người một lúc, rồi cười nói: "Thật giống, như cô tôi mở cái quán này chưa đầy một tháng đã phải đóng cửa, Sở Thượng Thanh, trong lòng cậu, cậu đã thần thánh hóa cô tôi thành tiên nữ rồi, tay nghề của cô ấy… khiến tôi có một thời gian dài nghi ngờ rằng mình đã hiểu sai về món ăn Trung Quốc."
Trong mắt Phương Trác Dã, món ăn Trung Quốc do người Việt Nam nấu còn ra dáng hơn cô của mình nấu.
"Thần tiên?" Sở Thượng Thanh cười lắc đầu, cầm hai hạt lạc trong tay bóc lớp vỏ đã được luộc chín trong nước muối, "Thần tiên chưa từng cứu tôi."
Cô Phương mới là người thật sự đã cứu Sở Thượng Thanh, dùng bát nhỏ đựng gà hầm, cá hầm, thịt hầm, cứu sống một bé gái mỗi ngày đều ở bên bờ vực chết đói.
"Cậu cũng đừng nói như vậy, cô tôi cũng không cứu cậu, là chính cậu đã cứu chính mình."
Trong phòng bao nhỏ im lặng một lúc lâu.
Bà chủ béo tròn mang vào một lon cháo ngô, hơi nóng bốc lên trên cửa sổ thủy tinh đọng thành nước.
Những hạt ngô mềm nhừ tan trong bụng, Phương Trác Dã càng đói hơn.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, Sở Thượng Thanh nói: "Cậu đợi lâu như vậy sao không bảo người ta làm cá trước đi."
Cho dù cô tan làm đúng giờ, giờ cao điểm ở Bắc Kinh là không thể kiểm soát được, Phương Trác Dã cũng là một người rảnh rỗi mà đến sớm như vậy lại chỉ ăn hết ba đĩa hoa mao nhất thể (lạc rang và đậu nành luộc) mà không gọi món, trong mắt Sở Thượng Thanh thật sự là quá không hiệu quả.
"Tôi cũng không đến sớm hơn bao lâu." Phương Trác Dã dựa vào lưng ghế nói, "Tôi bị lạc đường, đi lang thang xung quanh cả tiếng đồng hồ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!