Không có nhiều người biết mật khẩu căn hộ này của Phó Nam Thương, anh cũng chỉ đến đây để ngủ, ngoài một máy chiếu ba chiều ra thì cũng chẳng có đồ đạc gì quý giá.
Nói về chấn thương, trong số những người mà Sở Thượng Thanh quen biết, không ai hiểu rõ hơn Phương Trác Dã, cô gọi điện thoại hỏi thăm, quả nhiên hỏi được thông tin liên lạc của mấy vị bác sĩ, Phương Trác Dã còn giới thiệu cho cô hai loại thuốc bôi ngoài da, nghe nói là có lợi cho việc hồi phục xương, Sở Thượng Thanh đến đây là để đưa thuốc.
Khoảnh khắc mở cửa, cô cảm thấy lo lắng của mình là thừa thãi.
Gãy xương cỏn con có là gì, vấn đề thật sự của Phó Nam Thương vẫn là ở đầu óc.
Tống Thấm Nhã cười đến mức đầu óc thiếu oxy, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Lúc này Trần Chương Hàm lại là người sốt ruột nhất, theo bản năng thể hiện khả năng nói năng bậy bạ của mình: "Thư ký Sở, cô đừng hiểu lầm! Bọn tôi đang ở đây thiết lập trò chơi."
"Tôi có thể hiểu lầm gì chứ?" Sở Thượng Thanh cười đóng cửa lại, "Hiểu lầm sếp và sếp Trần có gì đó với nhau sao?"
Cô lộ ra một biểu cảm rất vi diệu:
"Tôi vẫn có chút tự tin vào giới hạn thẩm mỹ của sếp mình."
Trần Chương Hàm: …
Tống Thấm Nhã suýt nữa thì cười sặc nước mũi.
Nhìn Sở Thượng Thanh, rồi lại nhìn Phó Nam Thương đang ở ngay gần mình, Trần Chương Hàm lắc đầu cười khổ: "Sao cô không nói là giới tính, nói vòng vo tam quốc, chỉ có mình tôi bị chửi."
"Ha ha ha, người toàn mỡ lợn như anh, ở cùng anh thì sữa rửa mặt cũng phải đổi thành nước rửa chén, người ta chửi anh không phải là đương nhiên sao?" Tống Thấm Nhã vặn vẹo người trên ghế sô pha cười nói, "Hai người mau tách ra đi, mắt tôi cho thẳng vào lẩu Trùng Khánh cũng không cay bằng!"
Trần Chương Hàm còn chưa động đậy, đã thấy Phó Nam Thương đột nhiên lùi lại mấy bước.
Anh ta: …
Lấy thuốc ra đặt trên bàn trà, Sở Thượng Thanh nói: "Thuốc bôi ngoài da ngày ba lần, có thể dùng chung với thuốc bác sĩ kê."
Cô nhìn Phó Nam Thương một cái: "Sếp, anh có một tay lành, bôi thuốc không cần người khác giúp chứ?"
"Không cần." Phó Nam Thương cuối cùng cũng nói ra câu *****ên kể từ khi Sở Thượng Thanh đột nhiên xuất hiện.
Như thế này mà còn muốn theo đuổi người ta á? Ngay cả một câu tiếng người cũng không nói ra! Trong lòng Tống Thấm Nhã liên tục đảo hai trăm cái tròng mắt, vội vàng lên tiếng nói: "Tiểu Sở Sở, nghe nói hôm nay em là anh hùng cứu mỹ nhân à!"
"Chỉ là hành vi tự vệ, sếp không cần em cứu." Ánh mắt Sở Thượng Thanh lướt qua ngực Phó Nam Thương, tự nhiên rơi vào người Tống Thấm Nhã.
Tống Thấm Nhã vô thức ngồi thẳng người.
Rõ ràng trong ánh mắt Tiểu Sở Sở không có gì cả, cô ấy liền cảm thấy mình nên ngoan ngoãn một chút.
Cũng không phải là sợ.
Nói sao nhỉ…. Đừng thấy Tiểu Sở Sở là một người rất dịu dàng tri thức, có đôi khi Tống Thấm Nhã sẽ cảm thấy trong một khoảnh khắc nào đó cô sẽ tạo ra một loại khí trường vi diệu "tốt nhất là cô nên làm theo trật tự của tôi".
Giống như bây giờ.
"Đây là trò chơi mà mọi người đang mô phỏng sao? Hướng đến nữ giới?" Sở Thượng Thanh nhìn về phía màn chiếu.
Tống Thấm Nhã lập tức nhìn Trần Chương Hàm, một đôi mắt bên trái viết chữ "anh tới", bên phải viết chữ "mau bịa".
Trần Chương Hàm liếc nhìn Phó Nam Thương.
"Thật ra thì tôi chỉ muốn giải thích với sếp Phó về những chiêu trò của game otome đang thịnh hành trên mạng thôi, khụ khụ, sếp Phó này, thôi thì hôm nay chúng ta nói đến đây thôi vậy."
Anh ta muốn chuồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!