Chương 25: (Vô Đề)

Lúc trả điện thoại lại cho Sở Thượng Thanh, Phó Nam Thương cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Sở Thượng Thanh nhận lấy điện thoại, liếc nhìn thời gian: "Tôi nhớ lúc năm giờ, điện thoại của anh vẫn còn đầy pin."

Điện thoại mới nhất vừa mới đổi tháng chín, dung lượng pin tối đa trên 90%, thời gian sử dụng pin phải khá tốt.

Bây giờ là 9 giờ 30 tối, trong bốn tiếng rưỡi này, dù Phó Nam Thương có chơi game điên cuồng cũng chưa chắc đã dùng hết pin.

Huống chi bản thân anh rất chú trọng vào việc bảo dưỡng thiết bị điện tử.

"Đưa đây." Lần này là Sở Thượng Thanh nói với Phó Nam Thương.

Phó Nam Thương ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình ra.

Sở Thượng Thanh lại không nhận.

Cô không cần thật sự bật điện thoại để chứng minh Phó Nam Thương nói dối.

Chiếc áo khoác kia cô vốn định hôm nay về sẽ mang đi giặt khô, buổi sáng đã kiểm tra qua bên trong không có gì.

"Sếp." Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi say rượu mang theo nụ cười, "Tôi không phải là người sống cách biệt với thế giới, những gì đang lan truyền trong các nhóm của công ty tôi không thể không biết."

Cô tùy tay cởi dây buộc tóc, dùng tay vuốt lại mái tóc dài, dây buộc tóc đeo trên cổ tay, cô không buộc lại.

Cho nên, khoảnh khắc nhìn thấy Phó Nam Thương đợi ở cửa nhà, cô rất vui, nhưng ngay giây tiếp theo cô phải tỉnh táo lại, giống như rất nhiều năm qua, vô số lần.

"Hiện tại tôi đã hai mươi lăm tuổi, không phải mười chín tuổi, tôi cũng đã có khả năng phân biệt một người, sẽ không gặp phải mỗi người đàn ông đều giống như Trần Chương Hàm chỉ muốn lợi dụng giá trị còn lại của tôi."

Cô nhìn thẳng vào mắt Phó Nam Thương, nhìn thấy Sở Thượng Thanh bên trong.

Vẫn là Sở Thượng Thanh như mọi khi, sẽ không để người khác nhận thấy người này đang tước bỏ những tham vọng không chính đáng, nếm trải mất mát… đang đau khổ.

Cô muốn rời đi, ngoài rất nhiều nguyên nhân ra, cũng có một lý do không đáng kể, đó là cô không muốn tiếp tục tìm kiếm và xây dựng lại con người luôn luôn bình tĩnh của mình trong mắt Phó Nam Thương nữa.

"Tôi đến, không phải vì cảm thấy em còn nhỏ tuổi, tôi cũng không cảm thấy em không biết nhìn người." Phó Nam Thương nhỏ giọng nói, ngữ khí cẩn thận, anh nhìn ra được, Sở Thượng Thanh đã uống rượu.

"Không có sao?" Sở Thượng Thanh nhíu mày, "Vậy anh đến xem bạn trai mới quen của tôi? Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, Phương Trác Dã chính là cháu gái mà cô Phương tìm về từ Việt Nam, anh đã gặp cô Phương rồi, cô ấy là một người rất tốt, cô ấy cũng nuôi dạy Phương Trác Dã rất tốt."

Không biết cửa sổ ở tầng nào của cầu thang an toàn đang mở, gió ùa vào, không chút lưu tình nào luồn qua tóc Sở Thượng Thanh.

Cô dùng tay vén lại.

"Tôi đã khai báo xong rồi, anh có thể đi chưa?"

Phó Nam Thương động đậy ngón tay, anh muốn giúp Sở Thượng Thanh vuốt tóc lại.

Nhưng anh đã không thể làm được nữa.

Sở Thượng Thanh mười chín tuổi gầy gò, chỉ có cái đầu trông lớn hơn vì mái tóc rối bù. Lúc ấy, biết được tâm tư của Trần Chương Hàm với Sở Thượng Thanh, anh đã trực tiếp mắng đối tác của mình là đồ khốn nạn.

Buổi chiều gió rất lớn, anh chặn Trần Chương Hàm trong hành lang cũ nát.

"Làm người đi!" Anh ngậm thuốc lá nói, "Tôi thật sự chưa từng thấy đứa nhỏ nào cố gắng sống hơn cô ấy. Dù anh là người thì đừng tơ tưởng nữa, không có anh giúp đỡ người ta vốn dĩ có thể sống ra dáng người rồi, còn anh, cứ phải cảm thấy sự cố gắng của cô ấy nên được đóng khung lên người anh, điều này thật quá không ra gì."

"Đều là súc sinh cả, ỷ mình lớn tuổi đi quyến rũ trẻ nhỏ chưa trải sự đời, cũng không phải là người."

Trần Chương Hàm chán nản rời đi.

Anh quay người, nhìn thấy Sở Thượng Thanh lông xù đứng trên cầu thang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!