Buổi sáng 9 giờ, Phó Nam Thương từ nơi ở bước ra, lên chiếc Maybach Zeppelin của mình. Tài xế lái xe cho anh họ Hàn, hơn bốn mươi tuổi, mặt mày bặm trợn, đôi mắt lộ vẻ hung dữ.
Tiếc rằng vừa mở miệng ra thì lại chẳng hung dữ chút nào, bởi vì ông ấy là người Thiên Tân: "Ông chủ, cậu nói xem khi nào chúng ta mới đổi xe về được ạ? Cậu để tôi ngày nào cũng lái chiếc xe hơn mười triệu tệ này đi loanh quanh giờ cao điểm, mẹ nó giờ tôi nhìn chim bay trên trời cũng thấy chúng nó đến tìm tôi ăn vạ."
Phó Nam Thương không nói gì, ông ấy vừa khởi động xe đi ra ngoài vừa nói tiếp:
"Còn nữa cậu xem Tiểu Phương kìa, ngày nào cũng mặc bộ tây trang, vốn đã không cao rồi, giờ trông như que diêm cháy đen trên đầu gắn thêm viên bi."
Tiểu Phương là trợ lý sinh hoạt của Phó Nam Thương, người gầy gò, chỉ có cái đầu là to, mặc tây trang quả thật trông hơi gò bó.
Ở ghế phụ, Tiểu Phương ngồi co ro, có chút tủi thân nói: "Sếp, tối hôm qua thư ký Sở gọi điện thoại cho tôi, thảm trải sàn trên xe chúng ta đã bị lấy xuống rồi."
Phó Nam Thương chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe cười: "Cô ấy thật sự bị chọc giận rồi, vậy thì không cần thảm đỏ nữa, quả thật cũng quá phô trương."
Chú Hàn nhìn kính chiếu hậu, nói: "Ông chủ, vậy tôi có thể đổi về chiếc Mercedes ban đầu không?"
"Xe cứ lái tạm thế đã."
Phó Nam Thương không có ý định từ bỏ "quy tắc tổng tài bá đạo", lời của Trần Chương Hàm nói cũng có lý, ít nhất hiện tại anh đã thu hút được sự chú ý của Sở Thượng Thanh, khiến Sở Thượng Thanh không có tâm trí nghĩ đến chuyện khi nào thì từ chức.
Chỉ là không thể để Sở Thượng Thanh tức giận thêm nữa, cho nên anh và Trần Chương Hàm đã sửa đổi rất nhiều chi tiết.
Điều này đã hoàn thành mục tiêu tối thiểu của anh.
Xe dừng trước tòa nhà lớn của Phó thị, Phó Nam Thương cũng không lấy ống nhòm ra để nhìn Sở Thượng Thanh.
Ngày hôm qua vừa chọc giận cô, hôm nay vẫn là không nên làm phiền cô thì hơn.
Cánh cửa xe đột nhiên mở ra.
"Chào buổi sáng, Chủ tịch!"
Nhìn tấm thảm đỏ hoàn toàn mới bên ngoài xe, Phó Nam Thương ngơ ngác.
Những người đã đợi sẵn dưới lầu vội vàng làm việc, có người điều chỉnh ánh sáng, có người cầm tấm hắt sáng.
Vị chủ tịch vốn định xuống xe rụt người lại.
"Mọi người đang làm gì vậy?"
"Thưa chủ tịch, chúng tôi là người của bộ phận tuyên truyền đối ngoại, thư ký Sở nói mấy ngày nay anh đang nghiệm thu công việc của bộ phận tiếp tân, chúng tôi vừa hay có thể quay chút tư liệu cho phim tuyên truyền của tập đoàn."
Phim tuyên truyền? Quay tư liệu?
Bộ trưởng bộ phận tiếp tân cười nói: "Thưa chủ tịch, thảm đỏ đã được trải xong, không chỉ mới mà còn được thiết kế theo yêu cầu của thư ký Sở, sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng cửa cảm ứng."
Mặt Phó Nam Thương không biểu cảm.
"Thưa chủ tịch, chúng tôi còn chuẩn bị cả chuyên viên tạo hình, thư ký Sở yêu cầu chuyên viên tạo hình nhất định phải phối hợp với anh để thể hiện những đặc điểm vóc dáng của anh, chúng tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ kẹp và kim băng."
Cổng tập đoàn mà anh đã đi qua ba năm trời ở ngay trước mắt.
Dưới sự chú ý của mấy chục cặp mắt, Phó Nam Thương đột nhiên không muốn bước vào nữa.
"Thư ký Sở đâu? Cô ấy đâu?"
Thư ký Sở đương nhiên là đang xử lý công việc trên tầng cao nhất.
Đầu óc ông chủ có vấn đề cũng không cần sợ, thư ký giỏi cũng có thể chuẩn bị cho ông chủ một con đường tốt để phát tiết ***** biểu diễn, thuận tiện loại bỏ những thứ vô dụng (trong đầu ông chủ) giữ lại tinh túy (trên mặt ông chủ), tối ưu hóa và sử dụng hiệu quả nguồn lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!