Bạch Tiểu Tự, 21 tuổi, sinh viên năm 3 chuyên ngành Marketing của một trường đại học danh tiếng, có kinh nghiệm thực tiễn xã hội phong phú, nhân viên thực tập mới của tập đoàn Phó thị, hiện đang thực tập tại bộ phận Marketing của tập đoàn.
Ngón tay lướt qua điểm số GPA khá đẹp và sơ yếu lý lịch trên màn hình, Sở Thượng Thanh tắt trang web.
Trên mảnh đất đắt đỏ bậc nhất thế giới này, nơi tập trung nhiều nhân tài nhất, với một bản sơ yếu lý lịch như vậy mà có thể nhận được thư mời thực tập của Phó thị thì cũng chỉ có thể nói là vừa đủ tiêu chuẩn.
Điều này còn phải dựa trên cơ sở bản sơ yếu lý lịch này không phải là giả mạo.
Trên thực tế, theo cốt truyện, Bạch Tiểu Tự không phải là sinh viên năm 3 của trường đại học danh tiếng nào cả, mà là một người đáng thương học chưa hết cấp ba đã phải vất vưởng khắp nơi trong thành phố để kiếm sống.
Trên sơ yếu lý lịch của cô ấy, ngoại trừ cái tên ra thì tất cả đều là giả, ngay cả tuổi cũng chỉ mới 20, người sắp xếp cô ấy vào Phó thị hy vọng cô ấy có thể trở thành một cây đinh, phá hủy kế hoạch đấu thầu mà Kiến Trúc Trác Nam sắp tham gia.
Một cô gái học chưa hết cấp ba, cho dù giả mạo thân phận vào được tập đoàn Phó thị thì làm sao có năng lực phá hủy một dự án đấu thầu chứ?
Câu trả lời mà "kịch bản" đưa ra là người sắp xếp cô ấy đã nhầm người, bọn họ tưởng rằng mình đã đưa một gián điệp thương mại chuyên nghiệp vào Phó thị, nhưng trên thực tế, gián điệp thật sự đã bị mời vào đồn cảnh sát uống trà, vì cách phát âm tên giống nhau nên Bạch Tiểu Tự đã vô tình tham gia vào kế hoạch này.
Còn về việc tại sao Bạch Tiểu Tự lại lừa gạt cả hai bên, là bởi vì nơi sắp bị cải tạo là phố Thanh Từ ở phía tây thành phố – nơi bà ngoại cô ấy vẫn luôn sống không chịu rời đi, muốn chờ ông ngoại cô ấy trở về.
Vì bà ngoại, Bạch Tiểu Tự không thể để phố Thanh Từ bị phá bỏ.
Tóm lại, khởi đầu của câu chuyện này thật sự là cẩu huyết, phức tạp, vừa khiến người ta dở khóc dở cười vừa có chút ấm áp.
Chỉ là không thể để Sở Thượng Thanh động lòng.
Mỗi kế hoạch kinh doanh đều bao hàm nỗ lực của vô số người, sự chờ đợi của bà ngoại Bạch Tiểu Tự rất quý giá, sự cống hiến của tập đoàn M và nhân viên Phó thị cũng không hề kém cạnh, không có gì là nhất định phải đứng trên đỉnh cao đạo đức.
Huống chi trong đó còn có nhu cầu vật chất mãnh liệt của cư dân phố Thanh Từ muốn dựa vào việc giải tỏa để cải thiện cuộc sống.
Lúc này, điều cô thật sự quan tâm không phải là con người Bạch Tiểu Tự, mà là… bộ hồ sơ giả của cô ấy làm sao có thể vượt qua bộ phận nhân sự để vào được Phó thị.
Mở phần mềm văn phòng, cô nhấp vào bộ phận nhân sự trên sơ đồ tổ chức.
Văn phòng chủ tịch Sở Thượng Thanh: Tôi nhớ trước đây các bạn có tuyển một đợt thực tập sinh, phiền gửi hồ sơ cho tôi xem, tốt nhất là những người có kinh nghiệm nhất định trong việc xử lý văn bản. @Bộ phận nhân sự tập đoàn
Bộ phận nhân sự lập tức phản hồi sẽ sắp xếp ngay.
Sở Thượng Thanh đứng dậy, cầm cốc đi đến phòng trà nước lấy nước, vừa mở cửa đã thấy Vu Lộ Lộ đang khoa tay múa chân với Tô Nhuế.
"Sao vậy? Nói chuyện gì mà sôi nổi thế?"
"Hì hì hì." Vu Lộ Lộ cười hì hì hạ tay xuống, "Thư ký Sở, chúng em đang thảo luận về trang phục nam giới."
Trang phục nam giới?
Sở Thượng Thanh đặt cốc xuống dưới máy lọc nước: "Là muốn mua quần áo cho bố hay bạn trai à?"
Tô Nhuế bưng cà phê cũng cười toe toét, còn mười mấy phút nữa là tan làm, dây thần kinh căng thẳng cả buổi chiều họp hành của cô ấy đã được thả lỏng: "Không phải. Thư ký Sở, chúng em đang nói sếp mặc áo ghi lê trông eo anh ấy nhỏ quá."
Eo? Ai? Của Phó Nam Thương?
Nhấp một ngụm nước ấm, Sở Thượng Thanh dựa vào tủ khử trùng mỉm cười.
Vóc dáng Phó Nam Thương đúng là đẹp, đẹp đến mức không giống người làm game, ngoài game ra, anh còn rất thích thể thao, bóng rổ, chèo thuyền, leo núi, thậm chí là đua xe anh đều chơi rất giỏi, vóc dáng đương nhiên tuyệt vời.
Địa điểm khởi nghiệp lần thứ hai của anh ngay trên quán cơm nhỏ mà cô từng làm thêm, vẫn là căn nhà xập xệ tầng ba đó, không có điều hòa, hơn chục cái máy tính mở lên, bất kể lúc nào bước vào cũng giống như bước vào một cái lồng hấp.
Mỗi lần tan học đi làm thêm, cô đều có thể nhìn thấy những người đàn ông ***** và những người phụ nữ chỉ mặc áo ba lỗ ngồi thành hai hàng xiên xẹo, người khác đều bận đến mức không để ý, chỉ có Phó Nam Thương vừa kéo áo phông đã cuộn lên tận ngực xuống vừa đạp cho mỗi người một cái để họ mặc quần áo vào.
Điều đó cũng đủ để cô nhìn thấy cơ thể Phó Nam Thương rất nhiều lần, len lén nhìn trộm trong sự ồn ào náo nhiệt, đúng lúc vừa biết mình thích Phó Nam Thương, trong lòng cứ như có một chú thỏ con, muốn nhìn mà không dám nhìn, nhìn rồi thì không dời mắt đi được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!