Rời khỏi tòa nhà Phó thị, Sở Thượng Thanh vừa ra đến cổng lớn đã nhìn thấy Vu Lộ Lộ cùng mấy vị trợ lý khác.
"Không phải nói ngày mai mới về sao? Hôn nay không phải mọi người đang ở California tham quan à?"
Mới chỉ mấy ngày không gặp thư ký Sở, Vu Lộ Lộ lại cảm thấy mình như đã trải qua cả một cuộc đời dài đằng đẵng và mệt mỏi.
"Thư ký Sở, vốn dĩ bọn em định từ New York đến California, nhưng sếp lại đổi vé máy bay ngay tại sân bay, bên California đã cử phó tổng Lâm đi thay rồi."
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sếp nói anh ấy không quen khí hậu."
Vu Lộ Lộ thầm nghĩ: "Thật ra là sau khi mua một chiếc áo sơ mi hoa liền vội vàng đến trước mặt chị để khoe khoang."
Trên mặt cô trợ lý nhỏ bé không có biểu cảm gì, chỉ là trong lòng tràn ngập những dòng bình luận ác ý.
Cô ấy đã phản đối đề nghị "Mặc áo sơ mi hoa tặng hoa cho thư ký Sở" của ông chủ, nhưng lại lỡ miệng nói một câu "Áo sơ mi hoa đúng là rất đặc biệt, không giống với phong cách thường ngày của sếp".
Ai ngờ được sếp lại đột nhiên giống như một con chó ngốc mùa xuân, đóng gói hết tất cả áo sơ mi hoa chứ?!
Nghĩ đến việc sau này mỗi ngày đều phải nhìn thấy ông chủ mặc áo sơ mi hoa, cô ấy cảm thấy mình sẽ hối hận vì điều này trong mười năm.
"Hôm nay mọi người được nghỉ hay đi làm?"
Sở Thượng Thanh bước lên chiếc xe mô tô của mình.
Vu Lộ Lộ đang ủ rũ bỗng nhiên huýt sáo trong lòng.
Bình thường không nhìn ra!
Chân thư ký Sở dài thật!
Thẳng tắp!
Đẹp quá!
"Sếp cho chúng em nghỉ. Thư ký Sở, chân của chị đẹp quá!"
Sở Thượng Thanh cúi đầu định đội mũ bảo hiểm, rồi lại bỏ mũ xuống: "Hôm nay tôi cũng nghỉ… Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm nhé? Nhà hàng trà gần đây khá ngon, tạm thời tôi không đi Mỹ nữa, mấy ngày nay vất vả cho mọi người rồi, tôi mời mọi người ăn cơm để bù đắp. Nếu mọi người mệt thì để hôm khác vậy."
Không một con ong chăm chỉ nào muốn giao lưu với ông chủ sau khi đi công tác về.
Trừ khi vị cấp trên này là một mỹ nữ vừa xinh đẹp vừa có đôi chân dài, còn dịu dàng mỉm cười nhìn bạn.
Hu hu hu hu hu!
Vu Lộ Lộ bị một đòn đánh bại.
"Không cần thiết phải mời khách đâu, he he, thư ký Sở chị khách sáo quá!" Cô ấy quay đầu lại nhìn Tô Nhuế và những người khác, thấy được vẻ mặt choáng váng giống hệt mình, "Nếu về nhà có thể chúng em sẽ ngủ thiếp đi mất, chi bằng cùng nhau điều chỉnh chút lệch múi giờ, chỉ cần thư ký Sở không chê chúng em làm lỡ việc nghỉ phép của chị là được rồi."
"Tôi cũng không thích phải giao thiệp xã giao trong ngày nghỉ, vậy nên chúng ta cứ cùng nhau ăn uống vui vẻ thoải mái nhé."
Sở Thượng Thanh mỉm cười ngoắc tay, dẫn theo những trợ lý cùng đi công tác với Phó Nam Thương, một nhóm các cô gái trạc tuổi nhau cùng đi ăn sáng, thân thiết vui vẻ.
Trong phòng họp của tập đoàn Phó thị, bởi vì một chiếc áo sơ mi hoa nào đó, bầu không khí rất giống cảnh băng đảng thanh toán lẫn nhau trong phim Hồng Kông.
"Từ khi tôi theo ông cụ đến giờ, không có công lao cũng có khổ lao."
"Ông cũng biết là ông không có công lao à? Ông nội tôi làm từ thiện, ông không có công lao ông ấy cũng chia cho ông cổ phần để ông dưỡng lão, dù là ai, cũng phải biết ơn chứ? Còn mấy người cũng vậy, tính tình chú tôi tốt, luôn coi mấy người là người một nhà thân thiết, tôi thì không, từ nhỏ tôi đã không coi mình là người nhà họ Phó, vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì với Phó thị, chỉ là bây giờ Phó thị do tôi làm chủ, tôi có tiền, tôi còn có thể kiếm tiền, ba năm qua Phó thị trong tay tôi chỉ có lời chứ không có lỗ, sau này cũng vậy, mấy người có bán tháo hết cổ phần tôi cũng có thể mua lại, các doanh nghiệp dưới tên Phó thị có hủy niêm yết, tư nhân hóa hết tôi cũng không sợ. Hiểu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!