Chương 9: Ngoài cửa đã không có bóng người

(Vee: lần này là thật nhé hí hí)

Editor: Je

Beta: Leo Leo

Trục cửa ma sát, cánh cửa lay động, còn có tiếng bước chân hoảng loạn. Chờ Nguyên Yên luống cuống tay chân cúp máy một số điện thoại xa lạ đồng thời tắt máy, thì bốn phía đã yên tĩnh.

Cô tiến về phía trước, víu vào bên cạnh nóc nhà quét mắt nhìn phía dưới, cánh cửa còn đang lay động nhẹ, ở cửa đã không còn người nào. Thật tốt, bọn họ đi rồi.

Nữ sinh kia đã trải qua chuyện không tốt, không đồng ý để cho cho người khác biết. Cho nên bọn họ đi.

Nguyên Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô chuyển sang một bên, duỗi một bàn chân xuống, dẫm lên bậc thang, chậm rãi bò xuống dưới. Không biết có phải là xuống quá chậm hay không, Cố Thừa không quay đầu lại đứng trong cầu thang chờ cô, cũng sẽ bị phát hiện – chính là nghĩ như vậy, bỗng nhiên phía dưới có người lạnh lùng nói: "Uy!"

Nguyên Yên chân trợt đi, một bước giẫm hụt, kinh hô một tiếng ngã xuống phía dưới.

Một đôi tay có lực vừng vàng đón được cô, hơi trầm xuống dưới, sau đó nâng lên. Nguyên Yên theo bản năng nâng thân thể gắt gao ôm cổ người kia, vùi mặt ở trên cổ hắn!

Vài giây sau, cô nắm chặt mắt, nghe thấy người kia lãnh đạm nói: "Tốt, không ngã."

Nguyên Yên chưa hoàn hồn mở to mắt ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt đen sâu thăm của Cố Thừa.

Mi dài mà cong, sống mũi cao ngất thẳng tắp, môi mỏng mà có thần.

Lúc không có ấn tượng tốt với cậu, cảm thấy cậu là tướng của đứa trẻ trời sinh phong lưu vô lại xấu xa.

Hiện tại biết sự thật nhìn lại cậu, thật là một người con trai lạnh lùng cường tráng anh tuấn. Nghĩ đến vừa rồi lời cậu ấy nói nữ sinh kia, lại cảm thấy thiếu niên này đầu đội trời chân đạp đất, đã mơ hồ có khí thế của đàn ông trưởng thành.

Làm cho người ta nóng máu.

Cố Thừa nhíu mày, buông nhẹ tay, Nguyên Yên còn đang đờ đẫn sợ hãi kêu một tiếng, níu vai của cậu, lấy một tư thế không ưu mỹ dẫm trên mặt đất, ngăn ngừa mông của mình không cùng sàn nhà lạnh lẽo bất hạnh tiếp xúc với nhau..... Tốt đi, máu không có nóng như vậy.

Nguyên Yên buông Cố Thừa ra, đứng thẳng dậy.

"Cậu ở trong này làm gì?" Cố Thừa nhíu mày chất vấn.

Nguyên Yên vuốt vuốt tóc: " Bọn họ nói sân thượng thật đẹp, tớ liền lên nhìn xem."

"Cậu bò đi lên phía trên làm gì?"

"Đứng thật cao, nhìn thấy xa."

Cố Thừa nhìu mày nhìn chằm chằm cô một hồi, cuối cùng hỏi thẳng: "Cậu đều nghe?"

Nguyên Yên suy nghĩ một giây, chuyện này... Có chút nghiêm trọng, không thích hợp giả ngu, thế là vẫn gật đầu, thừa nhận.

"Vì vậy, người kia chính là giáo viên thực tập nam bị cậu đem đầu ấn vào bảng đen đi?" cô hỏi.

"Không liên quan tới cậu." Cố Thừa nhàn nhạt nói.

Nguyên Yên: "..." Cái khẩu khí gì đây.

Cố Thừa lại nhìn kỹ cô. Học sinh chuyển trường trắng trắng mềm mại, xinh đẹp sạch sẽ, nhìn tướng mạo cũng không phải là dạng con gái nát miệng.

"Cậu cũng là nữ sinh, nên hiểu tính nghiêm trọng đối với nữ sinh, cho nên..." Cậu từ trên cao nhìn xuống, nửa là khuyên bảo, nửa là đe dọa, "Quản tốt cái miệng của cậu."

Nguyên Yên suýt nữa bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!