Editor: Chanh
Nguyên Yên tức giận đến ngã ngửa.
Sau khi mãnh liệt khiển trách tên phản đồ Lý Du Nhiên một phen thì Nguyên Chấn gọi đến. Nguyên Chấn áy náy nói:" Tối nay ba có bữa tiệc, không ăn cơm với con được."
" Không sao, con cũng không phải là con nít nữa." Nguyên Yên không quan tâm việc cùng ăn hay không, nhưng tâm của ba luôn đặt trên người mình, chắc chắn sẽ làm tâm tình cô sung sướng hơn chút.
Nguyên Chấn nghe giọng của cô so với mấy ngày trước có tinh thần hơn hẳn, kỳ quái hỏi:" Hôm nay rất vui sao?"
Nguyên Yên ra vẻ khiêm tốn:" Cũng có thể nói vậy, con được làm lớp trưởng."
Nguyên Chấn cười ra tiếng. Cô con gái kiêu ngạo này của ông!
Mới đầu mà cô còn có tinh thần đi tranh cử lớp trưởng, lại còn thắng, Nguyên Chấn lập tức yên lòng:" Muốn ba thưởng cái gì?"
Nguyên Yên quả thực cái gì cũng không thiếu, cái gọi là ban thưởng chẳng qua chỉ là cái cớ dỗ cô vui vẻ mà thôi. Nhưng nghe Nguyên Chấn nói vậy, Nguyên Yên dừng một chút, nói:" Vậy ba nói cô con gái kia của ba ở trường đừng tới làm phiền con được không? Cô ta suốt ngày cứ "cùng nhau làm, cùng nhau đi", làm như bọn con thân nhau lắm vậy."
Nguyên Chấn nhíu nhíu mày:" Đừng nói vậy, ba chỉ có một đứa con gái."
Dù là ba ruột, nhưng Nguyên Yên vẫn cảm thấy Nguyên Chấn bạc tình. Liễu Vận Thi mặc dù không phải do ông sinh ra, nhưng cô ta đã cùng Liễu Lan Thiến gả vào nhà, xét theo pháp luật thì cô ta cũng là con gái của ông.
Cô mang theo một bụng đầy hỏa khí tức giận hùng hùng hổ hổ tới, kết quả lại phát hiện ra sức chiến đấu của hai mẹ con tiểu tam quá... quá bình thường rồi, còn phát hiện ra đây chính là chuyện mà ba ruột mình đang mong đợi, Nguyên Yên lập tức sinh ra cảm giác cmn quá không thú vị rồi.
Nội tâm thiếu nữ yêu ghét rõ ràng, tình cảm mãnh liệt, bước vào thế giới của người trưởng thành mới phát hiện ra, người lớn đều cảm thấy chuyện này không có chút ý nghĩa. Bọn họ yêu không sâu đậm, hận không lâu dài. So với tình cảm nồng nhiệt oanh liệt của người trẻ, họ lại thích một đoạn tình cảm nhẹ nhàng, yên ổn.
Thật là... không thú vị!
Nói chuyện với Lý Du Nhiên chỉ mười phút mà Nguyên Yên đã bị nhét một mồm cẩu lương, cô mới biết được, trong khoảng thời gian này, vì chiếu cố cho tâm trạng của cô mà Lý Du Nhiên cùng Triệu Thành đã vất vả che dấu tình cảm vất vả như thế nào, haizzz.
Chính Trương Hạc Nghiên nói, nam nhân đều là đại móng heo, tràn ngập khinh thường, có người không chỉ một chân đạp hai thuyền mà còn thêm ba, bốn thuyền nữa.
Nguyên Yên không khỏi có chút mờ mịt.
Ba mẹ cô khách khí chia tài sản, lễ phép khiêm tốn. Có phong độ, có lễ nghi, duy chỉ không có tình cảm nồng đậm, hết thảy đều là vẻ mặt lạnh nhạt mà xa cách.
Cô cùng bạn bè của mình, về sau trưởng thành cũng sẽ trở thành như vậy sao?
Tắm rửa lên giường đi ngủ, Nguyên Yên cố ép bản thân không suy nghĩ tới chuyện này, ngược lại nghĩ đến chuyện ở trường.
Cô hôm nay tới tham quan phòng đàn, lão sư ở đây cũng không tệ. Các môn năng khiếu trong trường, mỗi môn đều có số lượng học viên nhất định, có thể thông qua app để đăng kí, bao giờ đủ người thì thôi, rất linh hoạt.
Dương cầm, Tennis cùng Taekwondo cô đều muốn tiếp tục học, còn Bale, cô muốn bỏ. Từ bé tới lớn cô quả thực không yêu nổi bộ môn Bale này, chỉ là mẹ ép cô phải học nó.
Trong đầu tính toán sắp xếp lịch của một tuần sắp tới, sắp xếp như thế nào để đạt được năng suất cùng chất lượng cao nhất, bỗng dưng lại nghĩ tới, thứ năm cô bắt đầu chính thức nhậm chức lớp trưởng, làm sao để chỉnh được cái tên Cố Thừa cứng đầu kia.
Nhớ tới Cố Thừa, liền nhớ lại lúc cậu ta ở trên lớp còn chưa tỉnh ngủ, trong mắt là một mảng mơ mơ màng màng mờ mịt, vừa nhìn thấy cô thì lập tức trưng ra vẻ mặt cao lãnh, bộ dáng "người lạ chớ lại gần".
Nguyên Yên nằm trong chăn không nhịn được cười khúc khích.
Tâm trạng chờ mong vào cuộc sống mới ở trường học đã xua tan đi phần nào những suy nghĩ mờ mịt, bất an lúc nãy của cô.
Cố Thừa đang đi dạo trong chợ đêm thì điện thoại bắt đầu reo. Liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, dừng một chút, bước nhanh tới một chỗ an tĩnh ấn nút nhận điện thoại, cung kính gọi:"Ông."
" Tiểu Thừa, sao hôm nay lại bỏ buổi học tiếng Đức?"
Thanh âm của lão nhân không cao, trầm thấp uy nghiêm, tại nơi an tĩnh xuyên qua màng nhĩ, đem uy áp* truyền thẳng tới đại não của Cố Thừa.
*Uy nghiêm + Áp lực = Uy áp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!