edit: Mẫn
beta: Leo Leo
Dù sao ở trong trường học đã bị Nguyên Yên đối xử lạnh nhạt, thực ra Liễu Vận Thi không phải muốn tìm Nguyên Yên ăn cơm chung. Nhưng buổi sáng hôm nay Liễu Lan Thiến đã đích thân đến sớm nói với cô ta, muốn cô ta gần gũi với Nguyên Yên hơn.
"Con xem hôm qua con cùng con bé ăn cơm, tâm tình của chú Nguyên con liền rất tốt." Liễu Lan Thiến hơn ba mươi tuổi người, mặc áo ngủ tơ tằm xuyên thấu, dáng người có lồi có lõm, bởi vì được bảo dưỡng tốt, nhìn so với tuổi thật trẻ hơn nhiều, lại so với những cô gái thì càng hiểu phong tình hơn.
Liễu Vận Thi cũng không dám nhìn mẹ đuôi lông mày khóe mắt đều lưu lại xuân tình, giống như nhìn trộm việc riêng tư của Nguyên Chấn, thật dọa người.
Nhưng đúng là hôm qua sau khi ăn cơm cùng Nguyên Yên xong, trên đường về nhà, Nguyên Chấn đối với bọn họ dường như ôn hòa hơn. Nguyên Chấn vẫn là thích người khác tâng bốc con gái của chú ấy?
Liễu Vận Thi biết rõ cuộc sống của cô ta bây giờ, đều đến từ Nguyên Chấn, bao gồm việc cô ta có thể học ở trường Lập An, có thể được Bành Hâm người mà cô ta nghĩ cao không với tới đối xử cẩn thận, đều là bởi vì Nguyên Chấn.
Liễu Vận Thi thích ánh mắt của Bành Hâm khi nhìn cô ta ở Ngự Viên, càng thích tiếp xúc với những người đến trường bằng xe Bentley, thích đồng phục tinh xảo đẹp đẽ của Lập An.
Vì tất cả những thứ cô ta thích này, giữa trưa sau giờ học cô ta liền chạy đến để lấy lòng vị công chúa thật sự này.
Công chúa chân chính này thật khó phục vụ.
"Nguyên Yên, cậu không phải nói không quen cậu ta sao?" Trương Hạc Nghiên nhíu mày lại, hoài nghi nhìn Liễu Vận Thi, lại nhìn xem Nguyên Yên.
Ở giữa nhóm bạn nữ sinh với nhau không cho phép tồn tại một chút bí mật, điều này như lừa dối bạn học, càng làm dao động nền tảng tình bạn.
"Nguyên Yên, bạn học mới tớ đều không quen, có thể để tớ ăn cơm cùng cậu được không?" Liễu Vận Thi xuất ra hành động nhất quán đối với nam sinh sẽ không gây ra bất lợi gì, nhu nhu nhược nhược đề nghị.
Liễu Vận Thi xinh đẹp phong tình, mang theo luồng sức lực yếu ớt. Như vậy ôn ôn nhu nhu đề nghị, nam sinh dường như không ai cự tuyệt, nữ sinh nếu cự tuyệt cô ta, trong mắt nam sinh sẽ là không có sự thương cảm, khi dễ người.
Trương Hạc Nghiên lập tức liền ngửi ra Liễu Vận Thi này trà xanh đại biểu mùi thối của bạch liên hoa. Trương Hạc Nghiên lông mày liền nhăn lại.
Nữ sinh này thế nhưng lại đi cùng Bạch Hâm, ở trong mắt các nữ sinh đều đã bị gắn lên " Nữ sinh hám của ", Trương Hạc Nghiên có thể sẽ tuyệt không muốn cùng nữ sinh như thế này kết giao.
Nguyên Yên nếu như đáp ứng cùng nữ sinh này ăn cơm, vậy cũng thật bực mình. Trương Hạc Nghiên liền cùng Miêu Miêu, Uông Phỉ đưa ánh mắt nhìn lẫn nhau, rồi nhìn Nguyên Yên.
May mà Nguyên Yên không chút nào vì thái độ yếu ớt của Liễu Vận Thi làm cảm động hoặc uy hiếp, lãnh đạm nói: "Tôi cùng bạn học ăn cơm, không tiện cùng cậu ăn."
Trương Hạc Nghiên liền thở dài một hơi.
Liễu Vận Thi nói: "Thế nhưng là hôm qua..." Hôm qua rõ ràng hòa hòa khí khí ăn một bữa tối, Nguyên Yên mặc dù toàn bộ quá trình không phản ứng với bọn họ, nhưng cũng không dùng lời nói để châm chọc bọn họ.
Nhìn như phảng phất chậm rãi tiếp nhận bọn họ, chí ít Liễu Lan Thiến nói như vậy.
Liễu Vận Thi hôm qua đi phòng ăn bàn xoay tròn ở tầng cao nhất của Quốc Hào, rất là yêu thích hoàn cảnh bên trong cao cấp như thế này, kỳ thật không có bao nhiêu phần để ý đến Nguyên Yên. Một bữa tối này, đều là Liễu Lan Thiến ở nơi đó giống như đóa hoa giải ngữ điều tiết bầu không khí. Nguyên Chấn không nói nhiều, nếu như nói, phần lớn đều là nói chuyện với Nguyên Yên.
Nguyên Yên ít lời hơn, mặc dù nhìn tâm bình khí hòa, nhưng... Liễu Vận Thi bây giờ trở về nhớ tới, mới giật mình phát hiện, Nguyên Yên tâm bình khí hòa, thực ra là không thèm để ý đến sự tồn tại của bọn họ.
Cái kia thật ra, so với ầm ĩ, nhục mạ càng làm tổn thương người.
"Hôm qua là hôm qua, trường học là trường học." Nguyên Yên đánh gãy lời nói của Liễu Vận Thi. Hôm qua Nguyên Chấn mang theo bọn họ đến, cô chỉ là cho Nguyên Chấn mặt mũi mà thôi. Mà cô cũng đã đáp ứng Phương Đồng, sẽ không để bản thân mình quá quan tâm vào những chuyện này, sẽ không đem trình độ bản thân mình kéo đến thấp như những người này.
Nguyên Yên thốt ra lời này, Trương Hạc Nghiên nhìn mấy lần đều biết thái độ của cô đối với Liễu Vận Thi.
Cùng nhóm thì liền cùng chung mối thù, Uông Phỉ quả ớt nhỏ rốt cục tắt điện thoại, liếc mắt nhìn hỏi: "Nguyên Yên, cậu ta là ai vậy?"
Nguyên Yên nói: "Cậu ta là..."
Cô ta là ai đâu? Chị em? Người một nhà? Không, Nguyên Yên sẽ không thừa nhận cũng sẽ không chấp nhận.
Bất quá chỉ là một người bám lấy ba cô mang theo con gái mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!