Edit: yyds
Beta: Amin
–
3
Sau khi xuống xe, tôi miễn cưỡng cười với đám Lâm Giai:
"Tớ đi mua vé trước, các cậu đợi tớ một lát."
Nói xong, tôi lập tức quay đầu chạy tới quầy bán vé.
"Xin chào, cho em năm vé, bao gồm cả nhà ma."
Nhân viên đóng dấu lên từng vé, một bàn tay mảnh khảnh đã đưa hai tờ một trăm tệ qua.
Tôi quay đầu, Cố Duy đứng bên cạnh tôi, tư thế đứng hơi lười biếng nhưng sống lưng lại thẳng tắp, vừa bắt mắt lại vừa xa cách.
Tôi hơi xấu hổ, sao lại có thể để Cố Duy trả tiền chứ?
"Để tôi… là được rồi."
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, rõ ràng không lộ ra ý cười nhưng cảm giác xa cách kia trong nháy mắt liền bị quét sạch.
"Làm gì có ai ra ngoài đi chơi, lại để… bạn gái trả tiền chứ."
Tôi không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ cảm thấy tất cả sự bực bội và lo lắng đều bị thứ gì đó ấm áp bao phủ, ọc ọc sủi bọt.
Mua vé xong, Cố Duy và tôi cùng nhau quay trở lại.
Từ trước đến nay bước chân của anh luôn rất dài, ở trường tôi đã vô số lần nhìn thấy Trần Mộ bị anh bỏ lại phía sau.
Nhưng hôm nay, anh lại từ tốn đi bên cạnh tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi không nỡ.
Cố Duy…
Ừ?
Anh hỏi, hiếm khi mang theo giọng mũi, có chút đáng yêu.
Câu
"Hay là chúng ta không đi nhà ma nữa" tôi còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy anh nói:
"Sau này… nếu cậu không muốn lái xe, hãy gọi cho tôi."
"An toàn là trên hết."
Giọng của anh vốn đã thấp, lại luôn mang theo vài phần lười biếng.
Bình thường mọi người luôn bị khuôn mặt lạnh lùng của anh trấn áp nên rất khó để phát hiện ra… thật ra giọng của Cố Duy luôn có vài phần biếng nhác câu người.
Chẳng hạn như bây giờ.
"Hồi nãy cậu muốn nói gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!