Chuyển ngữ: Băng Di
50.
Mây đen trầm trầm, tựa như có hoa văn chảy xuôi trong đó, trận mưa này còn đến sớm hơn so với dự kiến.
Phương Sam thở dài, nhìn ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, một trận mưa to tầm tã như nhuộm đen cả một thành phố.
Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về định nghĩa của từ lương thiện, thì dưới lầu truyền đến tiếng kêu như sói tru của nhóc mập: "Anh, ăn cơm!"
Chữ cuối còn chưa kịp dứt, đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn, giống như bị người nào đó xử lý.
Nguỵ Tô Thận đóng laptop lại: "Cha đã về".
Ngụy Diệp luôn chú trọng bồi dưỡng tư chất trong gia đình, rất phản cảm với việc la hét ồn ào như vậy, không có gì ngạc nhiên khi nhóc mập bị bắt tại trận.
Phương Sam đứng dậy mở cửa phòng, chỉ nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Dì khách sáo quá rồi".
Nghe câu này thôi cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng đang diễn ra... Khương Mỹ Linh lịch sự mời Trần Băng Anh ở lại ăn cơm, người sau giả mù sa mưa từ chối.
"Làm sao vậy?" Thấy Phương Sam đột nhiên đóng cửa lại, Nguỵ Tô Thận mới vừa đi tới sau lưng hắn, hỏi.
Phương Sam để lộ ra khuôn mặt u buồn: "Không thể để bị cướp mất hào quang, đợi tôi đổi sang một bộ chiến bào đã".
Dứt lời thì nhắm mắt lại, dù giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Nguỵ Tô Thận vẫn nhạy bén nghe được vài từ --
666, biến thân!
Ánh sáng lóe lên, dưới ánh sáng mờ tối của căn phòng, quần áo của Phương Sam đã hoàn toàn khác trước.
Đây là một bộ trang phục cổ phong hưu nhàn đầy khí chất, ống tay áo có thiết kế hoa văn độc đáo, tôn lên bờ vai rộng và eo nhỏ của Phương Sam, trước khi xuống lầu, hắn còn điệu đà nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, cố hết sức làm cho đôi mắt trở nên long lanh hơn.
Điệu đà tới cảnh giới này, đúng là hiếm thấy trên đời.
Đúng như sự mong đợi của Phương Sam, vừa ra sân đã thành tiêu điểm cho vạn người chú mục. Ngay cả nhóc mập luôn đối đầu với hắn cũng phải thừa nhận, người này quả thật có sức hấp dẫn.
Đồ ăn còn chưa lên bàn, người đã đến đông đủ.
Nguỵ Diệp ngồi ở chủ vị, liếc mắt nhìn Nguỵ Tô Thận: "Nghe nói con đã gặp Bùi Dương?"
Lúc ông nói chuyện, Trần Băng Anh ngồi thẳng người lên một chút, dường như đặc biệt chú ý.
Ai ngờ sau khi Nguỵ Tô Thận gật đầu, Ngụy Diệp cũng không hỏi tiếp, ông chỉ cần xác nhận con trai không vì tình cảm mà bỏ bê công việc là đủ.
Trần Băng Anh rất kính trọng và lễ phép với Khương Mỹ Linh, ngược lại, Khương Mỹ Linh cũng đối xử với cô không tệ, quan tâm nói: "Cháu đang ở đâu?"
"Gần đại lộ Vệ Tinh ạ".
Khương Mỹ Linh hơi cau mày: "Cách đây rất xa, thời tiết này ra ngoài chắc khó bắt xe."
"Bắt xe làm gì?" Nhóc mập vừa mở miệng, mắt Trần Băng Anh liền sáng lên: "Để tài xế đưa cô ấy về là được rồi."
Tình tiết vở kịch chuyển hướng bất ngờ, đừng nói Trần Băng Anh, ngay cả Phương Sam cũng không ngờ cậu ta lại nói một câu như vậy.
"Em trai anh đúng là một thiên tài." Phương Sam lợi dụng động tác uống nước, thì thầm với Ngụy Tô Thận.
Dì Trương bưng thức ăn lên, Ngụy Tô Thận lập tức gắp một con tôm lớn cho Phương Sam, cố gắng chặn miệng đối phương.
Sau bữa cơm tối, Ngụy Tô Thận và Phương Sam như hai kẻ bị bệnh thần kinh, mượn cớ cần tiêu hóa thức ăn, che ô đi dạo trong mưa, khiến Trần Băng Anh đầy bụng âm mưu quỷ kế cũng không biết phải làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!