Chuyển ngữ: Băng Di.
49.
Thời gian tựa như dừng lại vài giây.
Nguỵ Tô Thận bắt lấy cổ tay hắn, thấp giọng nói: "Đừng có làm loạn".
Phương Sam học theo giọng hát tuồng, ê a hát: "Nào ngờ chàng lòng dạ sắt đá, ta một lòng si tình lại lầm đường..."
Lần này Nguỵ Tô Thận không cố ý né tránh ánh mắt quá nóng bỏng đó, mà nhìn hắn một cách nghiêm túc, nói: "Đổi kịch bản khác đi, cùng một vai diễn chắc cậu cũng diễn chán rồi".
Phương Sam lắc đầu, trên mặt còn chưa thỏa mãn: "Tôi chỉ vừa mới nhập vai thôi mà".
"..."
Nguỵ Tô Thận dù bận rộn cũng không bỏ bê chuyện của công ty, anh phải hoàn thành một dự án lớn trước cuối năm, có Triệu Sĩ hỗ trợ, anh có thể dành ra nhiều thời gian hơn để xử lý công việc. Hôm nay, anh hẹn gặp Bùi Dương ở một quán cà phê.
Nếu nói về nơi mà Phương Sam ghét nhất bây giờ, thì quán cà phê chắc chắn có thể xếp vào trong ba vị trí đầu, từ trước tới giờ hắn thưởng thức không nổi cái vị đắng ngắt đó.
Bùi Dương chưa kịp thắc mắc tại sao Nguỵ Tô Thận lại mang theo Phương Sam tới để bàn công việc quan trọng, thì đã bị vẻ mặt thâm thù đại hận đó khiến cho bật cười.
Nguỵ Tô Thận đã quá quen với trạng thái của Phương Sam, trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, anh gọi cho hắn một chai bia trái cây. Phương Sam lập tức đổi sang bộ mặt khác, ca ngợi không tiếc lời: "Không ngờ bây giờ quán cà phê bắt kịp thời đại quá".
Nguỵ Tô Thận lắc đầu, đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho Bùi Dương.
Chìm nổi trong thương trường nhiều năm, Bùi Dương vừa liếc mắt đã nhận ra giá trị của bản thiết kế này, lòng khẽ động nói: "Không thể phủ nhận là rất hấp dẫn, nhưng để thực hiện, ngoài việc phải có nguồn tài chính khổng lồ để chống đỡ, còn cần phải có nhân tài kỹ thuật tương ứng".
Xem lướt đến trang cuối cùng, ánh mắt của Bùi Dương có hơi dừng lại: "Đây là..."
Trên đó ghi lại thông tin của một người, không liên quan gì đến kế hoạch.
Ngón tay của Nguỵ Tô Thận nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn một cái: "Đến lúc đó anh ấy sẽ gia nhập đội ngũ này".
Phương Sam đặt chai bia trái cây xuống nhìn lướt qua, phát hiện trên đó ghi lại thông tin của ông chủ cửa hàng mà anh từng làm việc.
Phương Sam không khỏi nhíu mày: "Ép người ta làm kỹ nữ từ khi nào vậy?"
Thảo nào hai ngày nay không thấy Nguỵ Tô Thận gọi điện thoại xin nghỉ.
"Tối hôm qua".
Phương Sam nhỏ giọng nói: "Ký chủ làm sao thuyết phục được ông ấy?"
Nguỵ Tô Thận: "Trước đó đã đưa ra ám chỉ, phần còn lại thì do Arthur xử lý".
Anh không quan tâm đến quá trình cụ thể, nhưng loại chuyện như thế này thường không ngoài bốn chữ: uy *****, dụ dỗ.
"Chú có thể đầu tư vào một nửa số vốn". Bùi Dương sau khi cân nhắc nói: "Theo như tình hình bây giờ của tập đoàn Ngụy thị, tối đa cũng chỉ có thể bỏ ra 40%: "
Sản nghiệp của nhà họ Ngụy phân bố rất rộng, dù Nguỵ Tô Thận là tổng tài thì cũng không có quyền đem tất cả trứng gà đều đặt trong một cái giỏ.
Nói đến đây Bùi Dương ngừng một chút, nâng mắt nhìn chằm chằm vào Nguỵ Tô Thận: "Còn lại 10%, cháu định xử lý thế nào?"
Nếu đã quyết định thúc đẩy sự hợp tác giữa hai công ty, thì không thể nào lấy tiền cá nhân ra được, Nguỵ Tô Thận tiết lộ một cái tên: "Triệu Sĩ".
Ánh mắt Bùi Dương khẽ động, danh tiếng của Triệu Sĩ trong vòng không quá tốt, nói dễ nghe một chút thì gọi là phong lưu phóng đãng, ông không có ấn tượng tốt đối với bọn tiểu bối trái ôm phải ấp như vậy. Nhưng cân nhắc lại thấy chỉ chiếm có 10%, phần lớn quyền chủ động vẫn nằm trong tay mình và Nguỵ Tô Thận, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi thỏa thuận làm ăn xong, Bùi Dương cất tư liệu vào trong cặp văn kiện, không lập tức mang đi, ngược lại nhìn Nguỵ Tô Thận bằng một loại vẻ mặt nửa cười nửa không: "Nghe nói cháu coi cha cháu như trộm mà đánh à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!