Chương 47: Trong lòng có toan tính thì không thiếu gì kế sách

Chuyển ngữ: Băng Di

47.

Buổi tối yên tĩnh, có người ngủ say sưa, lại có người trằn trọc cả đêm không thể chợp mắt. Ánh trăng chiếu xuống gương mặt của Phương Sam, tựa như đang chảy xuôi theo từng nhịp thở đều đặn, Ngụy Tô Thận mấy lần quay lưng lại, lại nhịn không được quay đầu trở lại, ngưng mắt nhìn Phương Sam đang yên ổn ngủ ngon.

Đôi môi hồng như cánh hoa hồng, thuần khiết mà không kém phần gợi cảm.

Ngụy Tô Thận ôm trán, đột nhiên lĩnh ngộ được sự đáng sợ của bán hàng đa cấp, những câu chuyện Mary Sue bị nhồi nhét vào đầu anh như một miếng bọt biển, ngấm đầy nước và bắt đầu nở ra vô hạn.

Còn kẻ đầu xỏ gây nên tội Phương Sam, sáng sớm đón lấy ánh mặt trời mới mọc, tỉnh dậy trong hương vị ngọt ngào của giấc mơ đêm qua, khóe miệng vẫn còn duy trì trạng thái hơi cong lên.

Lười biếng duỗi người, gò má cọ nhẹ vào trong gối đầu hai cái, còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn buổi sáng đẹp đẽ thì đã bắt gặp ánh mắt của Ngụy Tô Thận.

Ngón tay út giơ lên, nũng nịu nói: "Bảo bối, chào buổi sáng".

Ngụy Tô Thận nhắm hai mắt lại: "Có lẽ có chuyện này tôi cần phải nhấn mạnh một chút".

Phương Sam mở to hai mắt, tần suất nháy mắt nhanh hơn so với bình thường.

Trong đầu Ngụy Tô Thận lại lần nữa không thể kiềm chế hiện ra một câu: đôi mắt hồn nhiên như nai con, chứa đầy vẻ vô tội.

Không biết có phải cố ý hay không, nửa người trên của Phương Sam chỉ mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, ba chiếc cúc *****ên đều cởi ra, vừa khéo để lộ xương quai xanh mịn màng quyến rũ, lúc này hắn bước chân trần xuống đất, đi tới trước mặt Ngụy Tô Thận: "Ánh mắt của anh nhìn tôi thật kỳ quái".

Ngụy Tô Thận né tránh ánh mắt của hắn, đi tới trước cửa sổ sát đất: "Bây giờ đang là thời gian làm việc".

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Phương Sam tỉnh lại từ trong mộng đẹp của hệ thống Mary Sue, tiếp tục cầm lên kịch bản tình nhân nhỏ lẳng lơ.

Dựa trên hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, Ngụy Tô Thận cơ bản xác định Phương Sam đã trở lại bình thường, quả nhiên so với việc nói lý lẽ, làm việc dựa theo suy nghĩ của đối phương dễ dàng hơn nhiều.

Từ khi Phương Sam tới nhà họ Ngụy, thời gian ăn sáng trung bình của Ngụy Tô Thận muộn hơn nữa giờ so với trước đây, phần lớn thời gian này đều dùng để đấu trí đấu dũng khí với hệ thống.

Nhóc mập đã ăn xong điểm tâm, ánh mắt cứ liếc qua liếc lại giữa Ngụy Tô Thận và Phương Sam, cứ luôn cảm thấy trạng thái giữa hai người họ rất kỳ quái, chủ yếu là anh hai nhà mình luôn mang vẻ mặt uể oải, mà Phương Sam thì tinh thần phơi phới. Nhịn lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được phải hỏi ra câu hỏi đã quấy nhiễu trong lòng một thời gian dài, cậu lén lút ra hiệu cho Ngụy Tô Thận, lúc thì chỉ chỉ lên trời lúc thì chỉ chỉ xuống đất.

Ngụy Tô Thận cau mày: "Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

Nhóc mập nháy mắt ra hiệu, đi đến gần thì thầm với anh: "Anh, anh nói thật đi, anh là up hay là down?"

Trong mắt của Ngụy Tô Thận có một chút không kiên nhẫn, không hiểu ám hiệu của cậu.

Nhóc mập tiếp tục bày trò, một tay chỉ trên trần nhà, một tay chỉ xuống đất.

Phương Sam nhịn không được nữa, vừa ăn bánh bao vừa nói: "Cậu ta hỏi anh là ở trên hay ở dưới".

Ánh sáng lộng lẫy trong con ngươi của Nguỵ Tô Thận đột nhiên trở nên âm lãnh, không tính toán với nhóc mập ngay tại chỗ, ngược lại lặng lẽ đi ra bên ngoài, đứng dựa vào khung cửa như đang đợi ai đó. Không đến vài phút, Ngụy Diệp và Khương Mỹ Linh cùng nhau đi tản bộ trở về: "Đứng ở cửa làm cái gì?"

Ngụy Tô Thận đi theo sau họ vào cửa: "Con đang nghĩ xem có nên tìm cho tiểu Bùi một gia sư dạy toán cao cấp hay không."

Anh vừa mở miệng thì nhóc mập lập tức cảm thấy không ổn, nhưng đã muộn rồi, nhờ sự nhắc nhở của Ngụy Tô Thận, Ngụy Diệp mới nhớ ra bây giờ đã là ngày nghỉ, liền hỏi nhóc mập: "Thành tích thi cuối kỳ của con thế nào?"

Trước khi đưa ra câu trả lời, hai hàng nước mắt trên gương mặt tròn trịa lăn dài xuống---

Ngay lúc này im lặng là vàng.

"Tốt". Ngụy Diệp cười có chút hung tàn: "Không đạt tiêu chuẩn đúng không?"

Nhóc mập nhìn thẳng vào hai mắt ông, giọng điệu cầu khẩn nói: "Lần sau con sẽ cố gắng".

Ngụy Diệp đi tới trước mặt nhóc mập: "Anh hai của con cho dù có vô liêm sỉ, thì cũng có học bổng mỗi năm".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!