Chuyển ngữ: Băng Di
45.
Phương Sam lôi kéo Nguỵ Tô Thận lui ra sau một bước, âm thanh điềm tĩnh: "Anh ta tức đến mức chập mạch rồi, nói không chừng là muốn làm cho anh thả lỏng, sau đó sẽ đánh một đòn chí mạng".
Khóe môi của Trần Phong Đường cong lên, mặc kệ Phương Sam ác ý đóan già đóan non về mình.
Thế giới có linh khí, màu sắc của cỏ cây hình như cũng tươi tắn hơn nhiều, mặc dù là trong đêm tối, có rất nhiều loại cây không nhận ra được, nhưng cái loại mùi thơm ngát đặc trưng này vẫn nương theo gió đêm len lỏi vào hơi thở của con người, có thể khiến cho thần trí càng thêm tỉnh táo.
Trần Phong Đường và Nguỵ Tô Thận đương nhiên là vô cùng tỉnh táo, chỉ có Phương Sam là trợn mắt nói mò.
Trần Phong Đường rũ mắt xuống: "Thật ra trong lòng cậu hiểu rõ".
Phương Sam nắm lấy tay áo Nguỵ Tô Thận: "Ghen tị đến mức nói mê sảng rồi, ký chủ đừng chấp nhặt với hắn".
Không ai có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ, Ngụy Tô Thận đã hiểu rõ đạo lý này từ rất sớm nên không muốn tiếp tục nói về đề tài này: "Hỏi chính sự đi!"
Phương Sam biến sắc, quay sang Trần Phong Đường, nghiêm mặt nói: "Tôi đã cố gắng hết sức để cho anh trải nghiệm sự sảng khoái khi trở thành người chiến thắng trong ảo cảnh, hiện tại là lúc anh thực hiện lời hứa".
Tự mình trải nghiệm một lần, Trần Phong Đường không còn u uất trong lòng: "Hỏi đi, nhưng mà có nhiều chuyện của nó tôi cũng không rõ lắm".
Không phải cặp anh em nào cũng thân thiết không có khoảng cách, là con ngoài giá thú, bọn họ lớn lên cùng nhau, chịu khổ sở nhiều hơn so với bạn bè cùng trang lứa, theo lý thuyết, máu mủ tình thâm thì nên hỗ trợ lẫn nhau, nhưng mà hắn và Trần Băng Anh từ nhỏ đã không gần gũi.
Vấn đề Phương Sam hỏi cũng không phải là chuyện bí mật gì, ngược lại rất chung chung: "Cô ta có chỗ nào bất thường không?"
Trần Phong Đường nhíu mày, không lên tiếng trả lời.
Thấy hắn không trả lời được, Phương Sam bổ sung thêm: "Sự bất thường này thể hiện qua hành vi cử chỉ, chẳng hạn như với thân phận của cô ta, việc đó không thể làm được, nhưng cô ta lại cố tình làm và còn tạo ra kết quả bất ngờ, giống như là..."
Trần Phong Đường không đợi Phương Sam nói xong, nhìn về phía Nguỵ Tô Thận bằng ánh mắt phức tạp nói: "Tôi hiểu".
Ở trong ảo cảnh, khi hắn dùng thân phận của Nguỵ Tô Thận, từng trải qua tất cả những gì bọn họ đã trải qua, cái loại cảm giác kỳ lạ đó không thể hình dung chỉ bằng đôi câu vài lời, nhớ lại một vài đoạn ngắn trong đó, Trần Phong Đường nhịn không được hỏi Ngụy Tô Thận: "Sao anh còn chưa bị cậu ta chơi chết?"
Ánh mắt Phương Sam nhìn hắn bất thiện, tức giận nói: "Đừng có gây chia rẽ quan hệ của chúng tôi". Cắn môi nói thêm: "Tôi có thể hiểu được nỗi đau của anh, nhưng thế sự vô thường, chúng ta đã không có khả năng".
Nguỵ Tô Thận không tránh né vấn đề của Trần Phong Đường, trực tiếp trả lời: "Mạng còn cứng".
Nghe vậy, Phương Sam lập tức như con gà chọi bị chọc tức, còn chưa kịp nổi giận, Trần Phong Đường lại chủ động mở miệng: "Cũng không nói là bất thường, đại khái là trên người của nó có một khí chất rất kỳ diệu".
Phương Sam nhướng mi: "Giải thích như thế nào?"
Trần Phong Đường nhìn hắn, nói từng chữ một: "Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc".
Phương Sam đảo mắt: "Tình huống này là từ nhỏ đã có hay là đột ngột phát sinh?"
Trần Phong Đường thản nhiên nói: "Có lẽ là từ lúc tôi phá sản".
Hắn nhớ rõ ràng, lúc mình như đi trên băng mỏng, Trần Băng Anh lại không hề lo lắng về vấn đề nợ nần, lại còn có chút hưng phấn kỳ lạ. Tuy Trần Phong Đường chưa đến mức hô mưa gọi gió trong sự nghiệp, nhưng năng lực nhìn người vẫn phải có, mặc dù Trần Băng Anh cố gắng kìm nén những cảm xúc đó, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.
"Ngoài ra, thỉnh thoảng nó sẽ đi ra ngoài, có lần còn cứu được cháu trai của một quan chức cao cấp".
Phương Sam: "Nếu đã như vậy, vì sao anh không mượn cơ hội này..."
Trần Phong Đường lắc đầu: "Cũng từng nghĩ tới, ai ngờ cô em gái tốt của tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng chuyện của công ty để làm phiền đối phương, hiển nhiên là muốn để lại phần nhân tình này dùng trong tương lai".
Nguỵ Tô Thận bỗng nhiên nói: "Các nhân vật chính trị kiêng kỵ nhất là giao dịch công khai với thương nhân, giúp một lần thì có thể, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, kể từ đó nhân tình sẽ hoàn toàn bị tiêu hao".
Trần Phong Đường cười cười, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu oán hận: "Đây chính là người nhà họ Trần, trời sinh máu lạnh bạc tình". Nói đến đây, trong giọng nói còn có một chút hả hê: "Trước đây còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, ngược lại cũng giải tỏa cho tôi một số phiền muộn, có lẽ nó cũng bị những thứ như vậy bám lấy".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!