Chuyển ngữ: Băng Di
44.
Trọng tâm câu chuyện bị chuyển hướng một cách cứng đờ, nét mặt của Ngụy Tô Thận nhìn không ra vui giận, trong lòng luôn nhắc nhở mình phải thật cảnh giác.
Thân thể của Phương Sam nghiêng về phía trước một chút, nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình: "Cô gái này không đơn giản đâu".
Công ty đòi nợ sẽ không thương tiếc một cô gái bơ vơ không nơi nương tựa, tàn nhẫn hơn còn có thể trực tiếp bắt người đi gán nợ.
"Anh trai cô ta nợ nhiều tiền như vậy mà cô ta có thể yên ổn sống đến bây giờ".
Ngoại trừ lần ở nhà máy, tin tức mà Arthur thu thập được không đề cập đến bất kỳ sự cố tương tự nào.
"Hơn nữa anh trai của cô ta đã chết hơn một năm rồi, tại sao phải đợi đến bây giờ mới sắp xếp việc bắt cóc?"
Nguỵ Tô Thận bình tĩnh nói: "Hỏi bọn bắt cóc là biết".
Phương Sam nhướng mày: "Chẳng phải vẫn bị giam ở cục cảnh sát sao?"
Giọng nói của Nguỵ Tô Thận mang chút ý tứ khác: "Hắn ta sẽ nói thật".
Phương Sam mất vài giây để phản ứng, trịnh trọng nói: "Thỉnh ký chủ điều chỉnh thái độ, đừng nói chuyện bằng giọng điệu đại ca đó".
Nguỵ Tô Thận khẽ gật đầu, còn nghe lọt hay không thì không biết.
Phương Sam: "Mặc dù lúc đầu tôi hồ đồ mắc phải sai lầm lớn, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm, với điều kiện là anh phải nghe lời".
Ngụy Tô Thận cảm thấy lời này nghe có gì đó kỳ lạ, nghĩ lại, hoàn toàn là giọng điệu của một gã đàn ông tồi tệ sau khi say rượu mất lý trí, nửa dỗ dành nửa đe dọa.
Phương Sam vẫn còn đang vuốt lông cho hổ: "Vì vậy, ký chủ phải ngoan ngoãn một chút."
Ngụy Tô Thận mặc kệ cậu, ánh mắt khó đoán.
"Thành tích đứng đầu chuyên ngành, năm nào cũng nhận học bổng, trong trường thường bị các nữ sinh ghen tị bắt nạt..." Phương Sam hứng thú nói: "Cô ấy đã có đủ tiêu chuẩn của một Mary Sue."
Lại nói, sau khi dạy dỗ nhóc mập xong, Ngụy Diệp cảm thấy vẫn chưa nguôi giận, mới vừa rồi ngại sự có mặt của Khương Mỹ Linh nên không tiện răng dạy thằng con lớn, lúc này mặt đầy âm trầm đi lên lầu, chuẩn bị 'nói chuyện tử tế' về những việc xảy ra gần đây, kết quả vừa mới tới cửa, đã nghe thấy tiếng cãi vã truyền ra.
"Tôi thấy là phù hợp với tiêu chuẩn của cậu đó." Giọng điệu của Ngụy Tô Thận mang theo sự chế nhạo: "Nóng lòng muốn trèo lên cây cao hơn sao?"
Phương Sam thờ ơ: "Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào! Hơn nữa lúc đầu cũng là do anh tự nguyện".
Ngụy Diệp chỉ cảm thấy lượng tin tức quá lớn... Thằng con trai của mình từ nhỏ đã không ai bì nổi, đây là sắp bị đá à?
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột ngột mở ra, trong mắt Nguỵ Tô Thận ý lạnh thấu xương, đóng sầm cửa bỏ đi, Phương Sam do dự một chút, khẽ cắn môi đuổi theo, vừa chạy theo vừa nói: "Tôi vẫn yêu anh mà".
Nhóc mập vừa đến cầu thang, mặt đầy khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Ngụy Diệp có một chút cảm thông: "Anh hai của con bị cắm sừng rồi".
Vừa nói xong thì thấy Khương Mỹ Linh đứng sau lưng nhóc mập, Ngụy Diệp nuốt lại những lời định nói phía sau, thái độ của Khương Mỹ Linh rất khác thường, không có trách móc mà chỉ mỉm cười nói: "Em thấy nó đang cố tình diễn vở này cho anh xem đấy".
Ngụy Diệp cứng người lại, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Đúng với dự đoán của Khương Mỹ Linh, đoán chắc Ngụy Diệp sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, ở nhà chỉ có bị mắng vô ích, Nguỵ Tô Thận dứt khoát tìm cớ chạy ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.
Sau khi nhà máy được dọn dẹp sạch sẽ, mùi vị mục nát cũ kỹ cũng theo đó tản đi, Phương Sam tìm một chỗ trống ngồi xuống: "Nên đặt thêm một chiếc giường lớn và đồ dùng sinh hoạt ở chỗ này".
Hắn có dự cảm, ngày Ngụy Tô Thận bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngụy không còn xa nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!