Chương 43: Đột nhiên một đêm gió xuân thổi tới

Chuyển ngữ: Băng Di

43.

Gần nhà máy không có đèn đường, thân ảnh Phương Sam hoàn toàn hòa vào màn đêm.

Trong nháy mắt đẩy cửa bước vào, ánh sáng đèn điện mới lóe lên chút ít, Ngụy Tô Thận ngồi sâu bên trong một cái bàn được lắp ghép lại, trên bàn chất đống các đạo cụ thiên hình vạn trạng.

Phương Sam đi đến, thuận tay cầm lên một cái, sau khi bật công tắc thì đột nhiên cảm thấy có lẽ tác dụng làm gọn mặt cũng không tệ, vừa đẩy tới đẩy lui trên mặt vừa nói: "Có người theo dõi tôi."

Ngụy Tô Thận ngừng động tác trên tay, ngẩng lên nhìn hắn một cái.

Phương Sam buông tay: "Đối phương chỉ theo dõi đến cửa quán bar, nên tôi để cứ mặc kệ hắn."

Danh thiếp được phát tán rộng rãi, muốn điều tra cũng không thể giấu được.

Ngụy Tô Thận gật đầu, tỏ ý không quan trọng.

Tiếng rung của điện thoại di động và tiếng máy massage trên mặt Phương Sam chồng lên nhau, thế cho nên vang lên một lúc lâu mới được chú ý tới.

Ngụy Tô Thận moi ra điện thoại trong đống đồ lộn xộn và bắt máy.

"Con đang ở đâu?"

Ngụy Tô Thận theo phản xạ nhìn đồng hồ, mặc dù đã hơi muộn nhưng Ngụy Diệp chưa bao giờ gọi điện chỉ vì anh về trễ: "Có việc?"

Không trả lời thẳng, đã nói rõ một vài vấn đề, Ngụy Diệp cũng không ép, chỉ hỏi: "Cậu ta đâu?"

'Cậu ta' là ám chỉ ai, không cần nói cũng hiểu.

Ngụy Tô Thận nhìn Phương Sam đang chuyên chú làm gọn mặt bên kia, thở dài: "Cậu ta đang rất bận."

Giọng điệu Ngụy Diệp khá lạnh lùng: "Bận cái gì?"

Nhận thấy được có ánh mắt quan sát mình, Phương Sam quay đầu cười một cái với anh. Dưới ánh đèn, da thịt vốn trắng nõn có chút xanh xao, Ngụy Tô Thận nghĩ đến đối phương ở ngoài trời phát quảng cáo trong gió lạnh, trong lòng mềm nhũn, hiếm khi không phủ nhận thành quả lao động của Phương Sam: "Giúp con thu hút khách hàng."

"..."

Sau một khoảng lặng ngắn, điện thoại đột ngột bị cúp máy.

Ngụy Tô Thận cho rằng tín hiệu không tốt nên gọi lại, sau tiếng 'tút' là tiếng thông báo đường dây bận, Phương Sam tắt máy massage: "Đừng gọi nữa, có khi bị kéo đen rồi."

Ngụy Tô Thận cau mày gọi lại, nhưng nhận được thông báo đã tắt máy.

Cố ý gọi điện hỏi vài câu rồi tắt máy, thật không giống tác phong của cha anh.

Phương Sam ngửa mặt lên hỗ trợ suy nghĩ đáp án: "Thời kỳ mãn kinh?"

Ngụy Tô Thận tiếp tục làm công việc trên tay, tiện thể chỉnh cho đèn sáng hơn một chút, thản nhiên nói : "Còn không đến mức đó."

Qua một lúc lâu, Phương Sam bỗng nhiên nói: "Có khi nào là cuộc gọi cầu cứu?"

Ngụy Tô Thận bất lực, không hiểu suốt ngày trong đầu hắn nghĩ vớ vẩn cái gì.

Phương Sam "hừ" một tiếng: "Trên tivi toàn diễn như thế, nói vài lời khó hiểu làm ám hiệu, còn như đột nhiên tắt máy có thể là do bị kẻ bắt cóc phát hiện."

Ngụy Tô Thận cũng không để ý.

Phương Sam bắt đầu ở bên cạnh bật các bản tin điều tra nhiều năm trước, cố ý để điện thoại gần tai anh mà phát, một người nào đó cố ý gọi giao đồ ăn để báo cảnh sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!