Chuyển ngữ: Băng Di
42.
Một quyết định rất là thực tế.
Không có xung đột kịch liệt như trong dự kiến, Phương Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố đang chìm trong sương chiều, trong lòng dường như cũng nổi lên một tầng sương mù.
Lừa mình dối người là một loại bản năng ác liệt, không chỉ nhân loại có mà hệ thống cũng có. Sẽ hơi sai nếu như nói Phương Sam chưa lần nào nghi ngờ thân phận của Nguỵ Tô Thận, trong tiềm thức của hắn, không phải là không ôm tâm lý phóng lao thì phải theo lao.
Cúi đầu cười xòa một tiếng: "Còn nhớ rõ lần đầu gặp nhau anh thờ ơ đến mức nào, không ngờ bây giờ cũng biết cách nói đùa".
Nguỵ Tô Thận kéo ngăn tủ ra, móc ra một tấm thẻ hội viên, tiện thể bật máy tính, mở danh sách thanh toán.
Sắc mặt của Phương Sam trở nên khó coi: "... Anh thật sự đi đăng ký học bơi à?"
Nguỵ Tô Thận: "Cần phải có một buổi huấn luyện".
Dù sao nếu như không có nguyên nhân là Phương Sam thì thêm một khả năng chạy trốn trong nước cũng là điều tốt.
Phương Sam tinh mắt nhìn thấy bên cạnh đơn đăng ký có một tin tức: "Bậc thầy chạy trốn, đây là cái gì?"
Nguỵ Tô Thận bình tĩnh nói: "Huấn luyện mở khóa dưới nước".
"..."
Cuộc trò chuyện của hai người ngừng lại ở đây, cho đến lúc đi ngủ vẫn không giao lưu gì, đèn tắt, khoảnh khắc chìm vào trong bóng tối, Phương Sam cảm thấy có một cảm giác ung dung đến quỷ dị.
Trong bóng tối, cả hai bên đều không nhìn rõ nét mặt của đối phương, sự bất an trong lòng theo đó mà cũng dần mờ nhạt đi.
Sáng sớm hôm sau, Phương Sam đầu tóc rối bù, vành mắt đen thui, gương mặt trái xoan lẳng lơ có chút phù thũng, trông giống như một thiếu niên xinh đẹp sau khi trải qua chà đạp.
"Gặp ác mộng cả đêm". Hắn sâu kín nhìn Nguỵ Tô Thận: "Trong mộng ký chủ nguyên bản vặn hỏi tại sao không đi tìm hắn".
Nguỵ Tô Thận mặc quần áo tử tế: "Cách ngoại ô Tây giao mấy dặm có một nghĩa trang, nếu đến đó bây giờ cậu sẽ còn kịp thắp nhang trước ngày giỗ lần thứ hai đó".
Phương Sam nhảy từ trên giường xuống, quần áo màu đen che kín từ đầu đến chân, trước ngực còn cài một bông hoa trắng: "Tôi quyết định để tang cho hắn ba năm".
Ngụy Tô Thận: "Trong lúc đó không thể uống rượu mua vui, cưới vợ cùng phòng, tham gia tiệc rượu..."
Phương Sam mặt không chút thay đổi đem bông hoa nhỏ màu trắng trên ngực bóp nát.
Giá trị quan của hai người rất giống nhau, vẻ mặt Phương Sam đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng".
Nguỵ Tô Thận: "Cậu muốn đi tuẫn táng hả?"
Phương Sam mở to hai mắt: "Đương nhiên là không có khả năng".
Nguỵ Tô Thận thản nhiên nói: "Tôi nhớ cậu đã từng nói qua, trước khi ký khế ước, hệ thống có quyền lợi được nhảy công việc".
Phương Sam im lặng đứng một lát, đột nhiên nói: "Vì sao không mượn cơ hội này để chia tay?"
Trong quá trình tiếp xúc, không chỉ một lần hắn cảm nhận được sự bất lực của Nguỵ Tô Thận, hiện tại đây chính là một cơ hội tốt.
Vẻ mặt của Ngụy Tô Thận lạnh lùng nghiêm nghị: "Là do cậu đùa với lửa trước, nhưng mà trong quá trình đó đã thành công thu hút sự chú ý của tôi".
"Mở tay ra nhìn một chút xem".
Hai tay của Ngụy Tô Thận đút vào trong túi, trông có vẻ rất lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!