Chương 38: Thiên hạ có người nào không biết quân

Edit: Lune

Thiên Hiên lau mồ hôi trên trán, kiểm tra đan dược vừa luyện chế xong: "Đương nhiên là không ổn rồi, chúng ta tham sống sợ chết trốn ở đây, ân công ở ngoài kia phải đối mặt với mưa gió bão bùng, lương tâm của ngươi và ta sao mà yên ổn được?"

Nghe vậy, Ngụy Tô Thận liếc y một cái rồi bỗng hỏi một câu không liên quan: "Đạo hiệu do ngươi tự đặt à?"

Thiên Hiên lắc đầu: "Do vị đạo hữu mặc trường bào xanh kia tặng cho."

Vẻ mặt Ngụy Tô Thận rất nghiêm túc: "Hợp với ngươi lắm."

...

Màn đêm vừa buông xuống, dưới ánh trăng mờ, không biết có bao nhiêu quỷ quái hiện thân.

Phương Sam cõng một bầu rượu lớn sau lưng, lảo đảo bước trên đường cái, không khác gì một tên say rượu bình thường.

Bỗng, bước chân y dừng lại. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía trên cây sào dài cách đó vài thước... Có người đang đứng trên đỉnh, áo choàng tím thẫm bị gió thổi phần phật.

Phương Sam tháo bầu rượu, uống một ngụm rồi vẫy tay: "Vị đạo hữu này, chào buổi tối."

Ma Chủ nhảy xuống, trong chớp mắt, vạt áo như xé toạc bóng tối: "Tâm thái của ngươi vẫn khá tốt nhỉ."

Phương Sam tự nhận thuật ngụy trang của mình là đệ nhất thiên hạ, không ngờ vẫn bị nhận ra.

Ma Chủ đoán được sự nghi hoặc của y, khóe miệng gã hơi nhếch: "Khi còn ở Ma Vực, người nào đó gần như uống cạn hầm rượu của bổn tọa... Suốt ngày ngâm mình trong quán rượu, thích đi đến những nơi đông người, muốn tìm một tu sĩ như vậy không có gì là khó."

Phương Sam nheo mắt: "Cái trước ta thừa nhận, cái sau thì vì sao?"

Ma Chủ: "Cần gì phải giả ngu, chẳng phải là muốn nghe những "Truyền kỳ" về mình từ miệng họ sao."

Phương Sam chắp tay: "Tri âm!"

"..."

Lời vừa dứt, Phương Sam cố ý để lộ chút khí tức, các tu sĩ đang lùng sục trong thành lập tức phát hiện ra, vội vàng chạy đến.

Ma Chủ khoanh tay đứng tựa bên cạnh: "Sao không trốn nữa?"

Phương Sam ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: "Đêm đen nhiều mây mù thế này rất thích hợp để giết người."

Tay y phất qua mặt, lập tức khôi phục lại dung mạo ban đầu.

Khí tức từ bốn phương tám hướng ngày một nhiều, Phương Sam nắm chắc thời cơ, nhanh chóng nói với Ma Chủ: "Ta sẽ dụ bọn chúng đến nơi hoang dã để đánh giết. Nếu mở chiến trường ở đây, e là bọn chúng sẽ cho rằng ta và Ma Vực có câu kết, tìm cớ bất lợi với ngươi."

Ma Chủ lộ vẻ mặt quái dị... Cái vẻ thấu hiểu này làm gã nổi hết da gà.

Phương Sam tiếp tục nói: "Một khi khẳng định ngươi và ta câu kết, lời ngươi nói sẽ không đáng tin nữa."

Ma Chủ ngộ ra, giờ mới nói đến trọng điểm.

Phương Sam đã bay ra ngoài thành nhưng giọng nói vẫn văng vẳng: "Nhớ truyền tin ra ngoài: Hàng trăm tu sĩ từ Triều An khởi hành truy sát ba nghìn dặm, Hoàng Phủ Ngạo Sam một người một kiếm triển khai một trận chiến sinh tử tại núi Thiên Nam, toàn quân truy binh bị diệt, truyền kỳ của Hoàng Phủ Ngạo Sam bắt đầu từ đây!"

"..."

Trời không chiều lòng người, mặt trăng dần bị mây đen che khuất, mưa lất phất rơi xuống, Ma Chủ cảm thấy đêm như vậy thực sự vô vị, nào có chém giết thống khoái được như Ma Vực.

Suy nghĩ một chút, vẫn quyết định theo sau xem kịch vui.

Lúc gã đến thì đã hơi muộn, Phương Sam đứng cầm kiếm, trên mặt điểm mấy giọt máu đỏ không phải của mình, xung quanh toàn thi thể, khóe miệng y cong khẽ, trông ác vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!