Chương 36: Vừa nhập Đạo, Đạo sâu như biển

Edit: Lune

Phương Sam lùi từng bước, mãi đến khi bị dồn vào đường cùng mới dừng lại, chậm rãi nói: "Đừng ép tôi, nếu không..."

Ngụy Tô Thận dừng lại cách y ba thước, nhướng mày hỏi: "Nếu không thì sao?"

Lời chưa dứt, một đống nắp chai từ trên không trung rơi xuống, còn dày đặc hơn cả vừa nãy, gần như không thể tránh né được.

Phương Sam thản nhiên nói: "Đây là chị em với Thiên Nữ Tán Hoa, Thiên Hoa Loạn Trụy."

Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại như đang kiềm chế thứ gì đó: "Rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì vậy?"

"Ký chủ tưởng là nước à?" Phương Sam lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, toàn là anh đấy."

"..."

Trăng đêm nay sáng lạ thường, đứng nhìn ở nơi hoang vu, ánh trăng càng rực rỡ chói mắt.

Ở đây không có chỗ nào chắn gió, gió thổi lồng lộng, còn xen lẫn tiếng rên rỉ khe khẽ nào đó, chui vào tai người ta làm cho người ta không nhịn được mà nín thở để lắng nghe.

Không phải tiếng khóc nức nở của người bình thường mà nghe như tiếng chuột, chói tai khó nghe.

Phương Sam trốn ra sau lưng Ngụy Tô Thận: "Có ma, sợ quá."

Ngụy Tô Thận lạnh lùng nhìn y.

Phương Sam chỉnh lại vạt áo, bước ra: "Tôi tưởng ký chủ thích kiểu này."

Ngụy Tô Thận nhìn trời: "Khuya lắm rồi."

Phương Sam gật đầu, cất bước đi về cùng hắn.

Tiếng rên rỉ vụn vặt dừng lại, gió mạnh lại thổi đến, mang theo thứ mùi thơm quái dị nào đó.

"Xin hai vị công tử dừng bước." Không biết từ khi nào lại có một vị nữ tử áo đỏ xuất hiện sau lưng họ, da trắng hơn tuyết, nhìn họ với vẻ điềm đạm đáng thương.

Ngụy Tô Thận không khỏi nhíu mày, phải thừa nhận rằng, cùng là diện màu đỏ, nữ tử trước mặt tuy đẹp nhưng lại toát lên vẻ phong trần, không bằng một phần vạn của Phương Sam.

Chân nữ tử hình như bị trẹo, sau lưng còn đeo cái sọt, còn lờ mờ thấy vài cây dược liệu bên trong.

Cô nàng vừa nói vừa khập khiễng bước lên vài bước: "Ta lên núi hái thuốc bị trẹo chân, chẳng hay có thể nhờ hai vị giúp đỡ, dìu ta trở về được không."

Thấy Ngụy Tô Thận không đáp thì vội nói: "Không xa đâu, ta là con gái thợ rèn Trương ở trong thành."

Ngụy Tô Thận không có thói quen quay lưng về phía thứ tồn tại chưa rõ, vừa phát hiện điều bất thường đã lập tức quay người lại, Phương Sam lúc này mới ngoảnh đầu nhìn qua, nụ cười đầy vẻ nghiền ngẫm: "Muộn như vậy mà cô nương còn đi hái thuốc, vất vả quá."

"Trong thành sắp tổ chức đại hội luyện đan sư nên ta muốn tìm ít dược liệu mang đi bán."

Phương Sam híp mắt: "Xinh đẹp, trên người không có khí tức của tu sĩ, nhìn qua yếu ớt dễ bắt nạt, bình thường thì giúp một tay cũng chẳng hề chi, chẳng qua..."

Nữ tử vô thức hỏi: "Chẳng qua gì?"

Phương Sam bỗng cười tươi rói: "Ngay từ đầu đã nói dối, ngươi không phải người của thành Triều An."

Nữ tử khẽ giật mình: "Công tử nói vậy là sao?"

Phương Sam: "Người thành Triều An dù là tu sĩ hay dân thường thì gần đây đều không ra khỏi thành."

Đáng thương, những người này đều bị khôi lỗi dọa sợ hết rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!