"Người ta thường nói hổ phụ không sinh khuyển tử, anh hùng xuất thiếu niên cho nên lúc nữa vẫn phải trông cậy vào cậu một chút." Lưu Đại Lực nở nụ cười trái với lòng mình.
Nét mặt của Ngụy Tô Thận vẫn không hề thay đổi: "Càng già càng dẻo dai, ngài mới đúng là anh hùng chân chính."
Mặt mày Tiêu Tuấn lạnh nhạt nhìn bọn họ khen thương mại lẫn nhau: "Nói đủ chưa?"
Lưu Đại Lực đột nhiên sửa lời: "Em trai cậu cũng là một nhân tài hiếm có, chi bằng để cậu ấy lên rèn luyện một phen?"
Ngụy Tô Thận gật đầu quay sang nói với Tiêu Tuấn: "Em lên đi."
Tiêu Tuấn im lặng tiến lên phía trước, âm thầm lập lời thề trong lòng: Nếu có ngày y tu thành chính quả, nhất định sẽ đánh cho hai người kia đến mức ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra được mới thôi.
Sắp đến đoạn giáp hai khu, Tiêu Tuấn nhắm mắt lắng nghe cẩn thận: "Có tiếng gió."
Gió này không phải được thổi ra từ quạt mà nó vừa nhẹ lại vừa mảnh, giống như có thể chia ra thành từng sợi nhỏ để chui vào cơ thể người.
Phương Sam cầm tay Ngụy Tô Thận, nhỏ giọng nói: "Mùi càng ngày càng thối."
Phía trước có một tên hề đang nghiêng ngả đi tới, khóe miệng chảy đầy máu tươi, trong miệng phát ra âm thanh kỳ dị.
Tiêu Tuấn không cảm nhận được hơi thở của quỷ trên người gã nhưng cũng không dám thả lỏng cảnh giác.
Ai ngờ tên hề đột nhiên lao về phía Tiêu Tuấn, há miệng to như muốn cắn người.
Tiêu Tuấn dùng sức đẩy ra nhưng không dám dùng kiếm gỗ đào vì sợ đó là nhân viên trong nhà ma.
Tên hề thấy y không có vẻ gì là sợ cả nên lẩm bẩm một tiếng rồi uể oải bỏ đi.
Tiêu Tuấn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã thấy một nhóm xác chết lao tới.
Ngay khi Tiêu Tuấn và Lưu Đại Lực cau mày né bọn họ, tên hệ đã bỏ đi kia đột nhiên quay lại với tốc độ ánh sáng rồi duỗi tay về phía Phương Sam đang đứng bên cạnh.
Vào thời khắc quan trọng, nhóc mập di chuyển vô cùng linh hoạt, cậu ôm đùi Ngụy Tô Thận rồi bò lên thắt lưng hắn giống như một con khỉ, sau đó quấn chặt lấy cố đối phương không chịu nhả.
Chiếc mặt nạ che đi biểu cảm của chú hề.
Sau lần đầu tiên không thành công, gã ta tiếp tục tấn công Phương Sam một lần nữa.
Mấy người hóa trang thành xác chết cảm thấy là lạ, sao lại cố tình đi dọa một đứa bé làm gì.
"Tên hề đó ở khu C à mọi người?"
"Tôi chưa gặp nó bao giờ."
Nhân viên làm trong nhà ma thường xuyên được tuyển mới nên họ cũng không biết rõ về nhau.
"Này." Một nhân viên nam hô lên, ánh mắt Tiêu Tuấn cùng Lưu Đại Lực đồng thời chuyển hướng về phía tên hề.
"Đừng làm quá, coi chừng bị khiếu nại đó." Nhân viên nam tốt bụng nhắc nhở, ai ngờ ngay sau đó cánh tay của tên hề đột nhiên khô rút lại, máu thịt trên tay biến mất chỉ còn lại một lớp da khô, năm ngón tay biến thành móng vuốt sắc nhọn lao thẳng về phía ngực nhân viên nam.
Vẻ mặt của người kia sợ hãi tột độ, hai chân mềm nhũn, con ngươi giãn to ra
- rõ ràng đã bị tên hề dọa cho khiếp vía.
Lưu Đại Lực rút roi từ thắt lưng xuống, quất mạnh một cái vào tên hề khiến động tác của gã ta khựng lại một giây.
Cũng không trông cậy vào đám nhân viên kia đánh thức lẫn nhau nên Lưu Đại Lực dùng chân đá văng người kia đi, thế chỗ đối mặt với tên hề.
"Người chấp pháp." Kỳ lạ ở chỗ rõ ràng vẻ ngoài khủng khiếp như vậy nhưng giọng nói của tên hề lại rất bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!