Ngụy Tô Thận hồi tưởng lại những chuyện sau khi xuyên tới đây, rút ra được kết luận: Thừa Nguyên đế đối xử với mình không tệ.
Cứ mở mắt trừng trừng nhìn ông nhảy vào hố lửa cũng không tốt, nên đặc biệt đến ngự thư phòng để nhắc nhở: "Trăm nghe không bằng một thấy, mà thấy rồi thì không bằng không thấy".
Lúc đó Thừa Nguyên đế đang mặc sức tưởng tượng về một tương lai tươi đẹp, nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống: "Có ý đề phòng người khác là tốt, nhưng Yến Yến của trẫm tuyệt đối sẽ không làm cho trẫm thất vọng".
Cho dù kết quả có bết bát nhất ông cũng đã chuẩn bị tinh thần, cho dù Yến Yến có xấu như Vô Diệm, ông cũng sẽ không ghét bỏ. Trong cung chưa bao giờ thiếu nữ tử xinh đẹp, nhưng không ai có thể rung động được đến linh hồn của ông.
Vừa nói vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngụy Tô Thận: "Đến cái tuổi này của trẫm, có Yến Yến là đủ rồi".
Ngụy Tô Thận tự nhận đã hết lòng khuyên nhủ: "Phụ hoàng vui vẻ là được rồi".
Nói rồi cũng không khuyên nữa, định cáo lui.
"Chờ đã". Thừa Nguyên đế gọi anh lại: "Ba ngày nữa trẫm sẽ cùng Yến Yến gặp mặt, con giúp trẫm xử lý chính vụ".
Ngụy Tô Thận nhíu mày: "Tại sao lại là ba ngày sau?"
Trong lời nói của ông đã để lộ ra sự nôn nóng.
Thừa Nguyên đế mỉm cười: "Trẫm đã hỏi qua Khâm Thiên Giám, ba ngày sau có khả năng có mưa, lúc mưa phùng lất phất là thời gian thích hợp nhất để gặp gỡ".
Ngụy Tô Thận mím môi một cái, tiếp tục đưa ra câu trả lời có lệ: "Phụ hoàng vui là được".
Ba ngày sau, mưa lất phất rơi xuống đúng hẹn, trời thu đổ mưa ảm đạm, buồn man mác, nhưng hết thảy chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của Thừa Nguyên đế chút nào.
Giống như bao kẻ lần *****ên rơi vào lưới tình, trong lòng Thừa Nguyên đế vô cùng mong đợi, ngay cả quần áo cũng phải chọn đi chọn lại.
Bởi vì bị chuyện này dây dưa, mà tổng quản thái giám thật vất vả mới được Thừa Nguyên đế nhớ lại, lại lần nữa bị lãng quên ở trong góc.
Ngụy Tô Thận cũng coi như có lương tâm, sau khi Thừa Nguyên đế xuất cung, anh liền gọi một thái y đi theo sau. Lý thái y ở trong cung ngây người đã mấy chục năm, lần *****ên gặp tình huống như thế này, ông cõng hòm thuốc nhỏ đi ở bên cạnh Ngụy Tô Thận, nghi ngờ nói: "Có phải điện hạ lo lắng quá rồi không?"
Nếu như không có cái miệng quạ đen của Phương Sam, Ngụy Tô Thận cũng cho rằng chỉ có khả năng rất nhỏ, nhưng hệ thống đã nói có dự cảm không tốt, chắc chắn hiện thực sẽ còn tàn khốc hơn.
Tầng một tầng hai của tửu lâu ồn ào náo động, càng đi lên trên cao, không khí càng thanh tĩnh.
Thừa Nguyên đế đợi mãi không thấy người tới, không khỏi mở sổ nhỏ ra để giết thời gian, bất ngờ phát hiện trên đó có mấy câu nhắn lại, là đố chữ, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ quả nhiên Yến Yến là một kỳ nữ.
Dăm ba câu đố không làm khó được ông, Thừa Nguyên đế rất nhanh đã tìm ra được đáp án: bên cầu Vọng Hương, vội vã chạy đi, một ông lão bán ô bên cầu đưa cho ông một chiếc ô, bên trên là bài thơ giấu chữ đầu, lần theo gợi ý đến dưới gốc cây, tìm được một tấm bản đồ, đi hết lộ trình lại quay về tửu lâu.
Một gã tiểu nhị đang đứng ở cửa chờ, cúi chào thật sâu: "Chủ nhân nhà ta đang đợi ở lầu hai".
Thừa Nguyên đế mở giấy ra: Đời người nếu chỉ giống như lúc mới gặp.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của ông hiện lên biết bao nhiêu tâm sự.
Toàn bộ cảnh này đều bị mấy người ngồi trong góc uống trà nhìn rõ, Phương Sam đọc khẩu hình: Yến Yến, kiếp này trẫm nhất định không phụ nàng.
Lý thái y là một người da mặt mỏng, ngụm trà đang uống trong miệng phun hết ra ngoài.
Phương Sam vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo: "Đi theo".
Ngụy Tô Thận trầm ngâm nói: "Nói không chừng lại là một mối lương duyên tốt".
Nếu như Yến Yến vô ý, thì cũng không cần phải bày trò kéo dài thế này.
Phương Sam cảm nhận được gió tiêu điều thổi tới, tỉnh táo cười lạnh: "Cầu Vọng Hương mới đổi tên, trước là Cầu Sám Hối, mục đích của vị cô nương Yến Yến này là muốn cho bệ hạ tự tỉnh lại".
Ngụy Tô Thận nhìn về phía hắn: "Xem ra cậu đã đoán được đối phương là ai".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!