Người thì bận rộn ám sát, hệ thống thì bận rộn gây dựng sự nghiệp.
Tửu lâu dưới danh nghĩa của Ngụy Tô Thận ngừng kinh doanh hai ngày để chuẩn bị hạng mục mới, trong thời gian đó, Phương Sam cũng tăng mạnh tuyên truyền, hiệu quả tốt đến mức kỳ lạ.
Dù ở thời đại nào, thanh lâu đều là nơi tiện lợi nhất để truyền bá và thu thập tin tức, nhờ vào miệng của các cô nương trong lâu, rất nhanh thì đã có không ít người biết đủ lâu sắp ra mắt một nơi đặc biệt để giao lưu kết bạn tinh thần.
Trong ngày khai trương trở lại, tửu lâu thu hút đông đảo khách khứa, trong đó có không ít vương công quý tộc.
Khu vực mới được bố trí ở tầng cao nhất, các phòng riêng trước đây đều bị dỡ bỏ hoàn toàn, nhiều khu vực nhỏ được ngăn cách bằng rèm châu lộng lẫy. Một vài chiếc bàn được làm từ ngọc thạch, trên lầu có trồng cây trúc, nơi nơi đều lịch sự tao nhã.
Trên bàn ngọc có xếp chồng mấy trăm cuốn sổ tay nhỏ, trước bàn có một vị lão nhân tóc bạc phơ đang đứng, nghe nói là đại nho nổi danh đương thời.
Phương Sam trà trộn vào trong đám người, có chút kinh ngạc với việc Ngụy Tô Thận có thể mời đến một nhân vật lợi hại như vậy. Không nói đến gì khác, chỉ riêng sự hiện diện của lão nhân cũng đủ để nâng tầm cả không gian.
"Có phải chuẩn bị hơi ít sổ không?" Phương Sam thấp giọng hỏi.
Ngụy Tô Thận lắc đầu: "Muốn nhận được cũng trả giá không ít, huống chi nhiều quá sẽ tạo thành hỗn loạn".
Bước rèm châu rất dày và nặng, che phủ lớp lớp khiến cho rất khó nhìn rõ người đứng đối diện. Không ít nơi còn đặt cả bình phong, tính bảo mật rất tốt.
Phương Sam chỉ vào một chỗ nào đó trong đám người: "Thừa Nguyên đế".
Ngụy Tô Thận nhìn sang, chỉ là một người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, quần áo cũng rất bình thường, không có vẻ gì là đi ra từ nơi nhà cao cửa rộng.
Nhưng nếu Phương Sam đã mở miệng thì đó chắc chắn là thật, Ngụy Tô Thận chen lấn vào trong đám người, không thuận tiện kêu phụ hoàng trước mặt mọi người, nên chỉ gọi một tiếng phụ thân.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lúc đầu vốn có một tia chế giễu, sau khi nghe tiếng gọi của đối phương thì dưới chân lảo đảo một cái.
Ngụy Tô Thận đúng lúc đỡ lấy ông, tránh cho ông gặp phải kết cục té lộn nhào.
Thừa Nguyên đế nhanh chóng che giấu đi sự kinh ngạc, trong ánh mắt đều là sự nghi ngờ: "Làm sao con nhận ra được?"
Ngụy Tô Thận: "Thân thể tóc da đều là do cha mẹ ban cho, dù ngài có hóa thành tro thì con cũng nhận ra".
"..."
Phương Sam đi tới, cũng gọi một tiếng phụ thân, nhưng bị Thừa Nguyên đế phớt lờ.
Phương Sam nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Ngụy Tô Thận, người sau thản nhiên nói: "Ông ấy bị lòng hiếu thảo của chúng ta làm cảm động đó".
Phương Sam gật đầu nếu là như thế thì thất thố trong chốc lát cũng có thể giải thích được.
Thừa Nguyên đế tức đến mức bật cười không còn xoắn xuýt chuyện thân phận làm sao bị phát hiện nữa nhìn về phía trước: "Con nghĩ ra trò này à?"
Ngụy Tô Thận lắc đầu, trả lời gián tiếp: "Trần tướng quân đóng góp không ít công sức".
Phương Sam rất hài lòng với câu trả lời này của anh, ai biết được cuối cùng có thành công hay không cho dù là công lao hay là trách nhiệm thì mọi người chia đều vẫn tốt hơn.
Ngụy Tô Thận: "Phụ thân cũng có thể thử".
Thừa Nguyên đế từ chối: "Trẫm... ta không còn trẻ nữa, đối với những thứ hoa lệ này không có hứng thú".
Ngụy Tô Thận điềm tĩnh nói: "Lấy văn kết bạn, có thể kết giao được với nhiều người".
Thừa Nguyên đế bật cười: "Kết giao rồi thì có ích gì?"
"Nghe được lời thật lòng".
Thừa Nguyên đế ngẩn người, vị trí cửu ngũ chí tôn đã định trước bất cứ ai nói chuyện trước mặt ông đều sẽ có tính toán, cho dù là thái tử hay là ngôn quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!