Chương 175: Trò giỏi hơn thầy

Phương Sam suy nghĩ rất lâu, nhưng thật sự không tìm ra được từ ngữ nào để miêu tả logic vô song của ký chủ.

Nhìn bọn sát thủ đang học hành cực khổ trong ngôi miếu đổ nát, lại nhìn ký chủ với vẻ mặt 'bạn tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt', sắc mặt hắn âm trầm nói: "Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến ngày này".

Ký chủ không phải bị đồng hóa, mà là bị dị hóa rồi.

"Đi thôi".

Ngụy Tô Thận vốn định dẫn hắn xuất cung đi dạo, nằm trên nóc nhà mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trước khi đi, Phương Sam nhìn thoáng qua lần cuối các sát thủ vẫn đang hăng hái học tập, chắp hai tay, làm ra tư thế cầu nguyện: "Nguyện mười năm đèn sách sẽ không đông chết các ngươi".

Ít nhất chết cóng còn đỡ hơn bị ký chủ chơi chết.

Hai người đi dạo quanh phố xá một vòng, căn cứ vào tinh thần nhân đạo nên lúc đi ngang qua thủ tướng quân, còn họ cũng đi vào nhìn thoáng qua, ai ngờ đụng phải một người không thể tưởng được.

Đầy sân hoa nở rộ, hoa cỏ có thể sống sót trong tiết trời thu quả nhiên cũng có khí chất đặc biệt.

Những nhành hoa vây xung quanh hai người đàn ông đang đánh cờ, Thừa Nguyên đế cao to anh tuấn, không mặc long bào màu vàng óng nhưng uy phong cả người vẫn không giảm.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông cũng không buồn ngẩng đầu lên đã đoán được người tới, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng chế giễu: "Trẫm nghe nói con dẫn thái tử phi đi thăm tướng quân, đây là mới tới à?"

Ngụy Tô Thận liếc nhìn Trần Nghiêm, người kia không hề liếc mắt qua dù chỉ một lần, như thể hoàn toàn chìm đắm vào bàn cờ. Nhưng mà từ một sợi tóc của đối phương cũng có thể cảm nhận được sự hả hê trong lòng hắn.

"Bị tắc đường". Anh chậm rãi nói ra một lý do mà ngay cả chính mình cũng không tin nổi.

"Vậy đúng là vận khí không tốt, trẫm cũng đi cùng một đường nhưng không bị tắc gì cả".

Ngụy Tô Thận lấy sự im lặng thay cho câu trả lời.

Mặc dù là cha con ruột, nhưng Thừa Nguyên đế vẫn rất thích nhìn thái tử bị nói đến mức cứng họng: "Mấy ngày này, con lấy lý do thăm hỏi Trần ái khanh mà đã đi những đâu?"

Nói dối trước mặt đế vương rất dễ bị lật tẩy, Ngụy Tô Thận đương nhiên sẽ không khai thật toàn bộ, chỉ chọn vài chuyện không đáng mà kể ra.

Lúc Thừa Nguyên đế nghe đến việc anh đang tiếp tục mở rộng đội ngũ người kể chuyện, trong mắt hiện ra sự hứng thú: "Tửu lâu đúng là một điểm rất tốt để lưu thông tin tức, nhưng con phải hiểu được, như vậy vẫn chưa đủ".

Ngụy Tô Thận tỏ ra chăm chú lắng nghe.

Thừa Nguyên đế cười cười: "Tửu lâu trong hoàng thành vật giá cao, khách hàng hạn chế, lúc này cần phải nghĩ thêm cách để thu hút thực khách".

Ngụy Tô Thận rơi vào trầm tư, thừa nhận ông nói rất có lý, chào mời được một thực khách đến tửu lâu tiêu tiền dễ hơn so với mời chào người kể chuyện rất nhiều.

Thừa Nguyên đế nói đến đó thì ngừng, lại đặt xuống một quân cờ, ván cờ lập tức chuyển từ thế giằng co sang thế thắng chắc.

Trần Nghiêm thở dài: "Thần thua rồi".

Thừa Nguyên đế đặt những quân cờ còn dư lại trong tay xuống, nhấp một ngụm trà liền chuẩn bị trở về cung.

Ngụy Tô Thận gọi ông lại: "Về chuyện kia, phụ hoàng đã suy tính thế nào rồi?"

Thừa Nguyên đế qua loa đáp: "Trẫm suy nghĩ lại một chút".

Việc giả bệnh không khó, điều ông thật sự cân nhắc là trong lúc giả bệnh phải làm cái gì.

Trước đây, ngày nào cũng lấy việc phê tấu chương làm bạn, là một kẻ cuồng công việc điển hình không hơn không kém, giờ đột nhiên không quản chính sự, lỡ rảnh quá trống rỗng thì phải làm sao bây giờ?

Ngụy Tô Thận không thúc giục, tỏ ra thờ ơ gật đầu.

Người chỉ muốn đối nghịch với con trai để khiến cho nó phải cầu xin mình như Thừa Nguyên đế không khỏi có vài phần mất hứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!