Lúc trở lại sứ quán, Cấm Vệ Quân gần như đào sâu ba thước đất nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Trần Nghiêm vì thế mà bị phạt đánh ba mươi đại bản thật nặng.
Phương Sam mượn cớ xuất cung thăm hắn, phát hiện đối phương chẳng khác gì ngày thường, hai cái đùi vẫn có thể đứng thẳng đi lại như trước.
Một là thân thể hắn khỏe mạnh, hai là người phụ trách đánh hắn cũng biết nương tay, hiểu ý của Thừa Nguyên đế chỉ là muốn cảnh cáo nhẹ.
"Thánh nhân còn có khi lầm". Trong giọng nói của Phương Sam không nghe ra có chút nào hả hê nhưng cũng không thiếu phần trêu ghẹo: "Lần này tướng quân sơ suất, chắc sẽ 'bị' nhớ kỹ nhiều năm".
Trần Nghiêm cũng không phủ nhận, đúng là lần này hắn không suy nghĩ chu toàn.
Không giống như Phương Sam, một khi mở miệng, Ngụy Tô Thận tất sẽ nói chuyện chính sự: "Tình hình hiện tại của sứ quán như thế nào?"
Trần Nghiêm: "Tâm trạng của công chúa nước Việt Tú vẫn còn ổn định, bên ngoài giả vờ làm người bị hại, nói là bị sứ giả lừa gạt, đang đóng cửa tự kiểm điểm".
Ngụy Tô Thận hừ một tiếng, Phương Sam đi tới bên cạnh bóc quýt ăn: "An Vương có đến thăm không?"
Ánh mắt Trần Nghiêm nhìn hắn có chút phức tạp: "Ngươi đúng là liệu sự như thần".
Phương Sam mím môi cười cười, cộng thêm lời khai của Doanh Ngư, lần này chuyện An Vương cấu kết với nước Việt Tú xem như đã được xác thực.
Trần Nghiêm: "Sứ giả một ngày không xuất hiện, ngươi càng thêm nguy hiểm".
Phương Sam thản nhiên nở nụ cười: "Không ai có thể đe dọa đến sự an nguy của ta".
Trần Nghiêm thấy thái độ của hắn quá mức chủ quan liền nhìn về phía Ngụy Tô Thận, hi vọng người kia có thể lên tiếng nhắc nhở.
Ngụy Tô Thận nhận được sự ám chỉ, nói với Phương Sam với giọng không chút cảm xúc nào: "Vậy ngươi đúng là giỏi quá rồi ha".
Trần Nghiêm: "..."
Cái đôi cẩu nam nam trời đánh đang giả vợ chồng này!
Hai người không ở lâu, sau khi nói mấy câu liền chuẩn bị hồi cung, trước khi lên xe, Phương Sam đột nhiên hỏi: "Có muốn đi xem đội ngũ người kể chuyện của anh không?"
Ngụy Tô Thận suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Phương Sam cũng đã lâu không đến kỹ viện, từ sau khi thuê người quản lý thay thế hắn, tú bà như hắn đang có dấu hiệu muốn về hưu, nên cũng muốn ghé thăm luôn một thể.
Hai người đường ai nấy đi, hẹn lát nữa gặp mặt ở tửu lầu.
Ngụy Tô Thận không mất nhiều thời gian, nhưng chờ ở điểm hẹn gần một nén nhang thì đối phương mới thong thả đến, có dấu hiệu rõ ràng của việc vui đến mức quên lối về.
Trên người toàn mùi son phấn, gió thổi cũng không tan nổi.
Sắc mặt của Ngụy Tô Thận vẫn như bình thường, nhưng ánh mắt có hơi lạnh.
Phương Sam lập tức nghiêm mặt nói: "Tôi chỉ đi bàn giao công việc làm ăn thôi".
Người đang chột dạ thường hay nói nhảm, Phương Sam không ngồi xe ngựa, suốt dọc đường đi cứ nói chuyện trời nam đất bắc, Ngụy Tô Thận chỉ thỉnh thoảng mới đáp lời.
Hệ thống 666 trời sinh có tài độc thoại, nói một mình cũng không khiến không khí trở nên tẻ nhạt.
Lúc nói xong miệng cũng có chút khô, Phương Sam bất ngờ đột phát ý tưởng: "Tôi có đẹp không?"
Ngụy Tô Thận không tình nguyện nhưng lại không muốn nói trái sự thật, bèn gật đầu.
Phương Sam nghi ngờ: "Vậy tại sao không ai đến trêu ghẹo tôi?"
Trước kia mỗi lần hắn ăn mặc trang điểm xinh đẹp thì luôn có mấy người không có mắt muốn đến cướp dân nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!