Chương 12: Tất Cả Đều Là Lỗi Của Sự Giàu Có

Edit: Lune

Tận mắt nhìn thấy vị đồ đệ lúc nào cũng để ý đến hình tượng mà phải thốt lên như thế, Lưu Bình khẽ thở dài một tiếng, nói với Ngụy Tô Thận: "Chuyện cậu oán hận nhà họ Tiếu cũng là điều dễ hiểu, nhưng dù sao nó vẫn là em trai của cậu."

Ngụy Tô Thận nghe xong, đổi giọng: "Nửa giá."

Tiếu Tuấn nắm chặt tay, tức giận đến tột cùng.

Gà trống lại bay qua lần nữa, sau khi lau sạch lòng trứng trên người Tiếu Tuấn lại bay về trong ngực Ngụy Tô Thận, ánh mắt lộ ra vẻ từ bi.

Ngụy Tô Thận: "Vậy thì bỏ đi."

Tiêu Tuấn nghiến răng: "Anh trêu tôi đấy à!"

Trả tiền không muốn, nửa giá không nghe mà miễn phí cho cũng không cần.

Phương Sam thì thào nói với Ngụy Tô Thận: "Tôi mà gặp phải ký chủ khó tính như vậy, kiểu gì cũng sẽ cho một bài học nhớ đời."

Nghĩ đến ngày giỗ của vị ký chủ chân chính kia đã qua hơn một năm, ánh mắt của Ngụy Tô Thận lại trở nên phức tạp vô cùng.

Lờ đi cảm xúc phẫn nộ trong mắt Tiếu Tuấn, Ngụy Tô Thận kiểm tra giá trị linh lực: 15.

Cao hơn nhiều so với nhiệm vụ trước đó.

Không nghe mấy lời khuyên của Phương Sam xây thêm gạch cho đối phương nữa, Ngụy Tô Thận không hề do dự đầu tư giá trị linh lực lên người mình.

Muốn đạt được thể chất hoán linh hoàn chỉnh, còn cần hơn tám mươi giá trị linh lực nữa.

Nếu giờ đổi thì mới được tí râu ria, về phần kiếm gỗ đào, trong tay Phương Sam đã có một cây, giờ lại chọn thêm một cây kiếm gỗ đào tư chất bình thường nữa thì cũng không có nhiều tác dụng.

Phương Sam thấy không khuyên được hắn, bất lực nói: "Vậy thì đổi công pháp đi."

Ánh mắt Ngụy Tô Thận dừng lại ở ba chữ.

Xét từ cái tên — đã thấy cực kỳ không đứng đắn.

Trên thực tế, đây lại là một quyển công pháp vô cùng nghiêm túc, còn gọi là thuật trị liệu, trong quá trình chữa trị còn có thể nâng cao thể chất từng chút một.

Quan trọng nhất là nó rẻ, chỉ tốn có 10 giá trị linh lực.

Quá trình trao đổi nhìn từ bên ngoài giống như Ngụy Tô Thận đang ngây người.

Sau khi bị lờ đi vài lần, sắc mặt Tiếu Tuần càng lúc càng lạnh lẽo, đột nhiên hỏi: "Ngươi là ai?"

Trước kia Tiếu Kỳ khi nói chuyện còn không dám nhìn gã, làm sao lại đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy được?

Nghe vậy Ngụy Tô Thận cười nhạt, dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn gã.

Tầm mắt Tiếu Kỳ chuyển sang con gà trống bên cạnh, trong lòng dần dần xua tan hoài nghi vừa rồi.

Cảm giác của linh sủng rất nhạy bén, nếu là quỷ bám vào, hai bên tuyệt đối không thể ký kết khế ước được.

Lúc này Lưu Bình mới chậm rãi lên tiếng: "Tính cách của linh sủng sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân."

Ông nội của Tiếu Tuấn có một con thiên cẩu nên gã cũng có chút hiểu biết về linh sủng.

Nhìn lòng trứng trên tay vẫn còn ấm, đức hạnh của con gà trống kia còn kém hơn cả bọn lưu manh, nghĩ như vậy, tính cách Tiếu Kỳ thay đổi cũng có thể hiểu được.

Sắc mặt Lưu Bình vô *****̀ng phức tạp, tuy rằng tính cách của linh sủng sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân, nhưng thật ra không nhiều lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!