Đây không còn là lần đầu tiên Tang Hiểu Du nghe thấy người ta nhận xét như vậy nữa. Nó đã trở thành chuyện quá đỗi bình thường, dù đi tới đâu, cho dù là ở một quốc gia có cả người da đen và da trắng như Nam Phi thì sức hấp dẫn của Tần Tư Niên vẫn bày ra đó. Từ trước tới nay anh luôn rất được lòng người khác phái, gần như ai cũng phải điêu đứng trước ngoại hình xuất chúng của anh, nói chi tới một cô gái vừa bước chân vào xã hội như Dịch Tuyền.
Dịch Tuyền ngồi xổm ở đó, vẫn bày ra biểu cảm mê mẩn: "Chị Cá nhỏ này, nói một câu thật lòng, em hâm mộ chị lắm đấy! Sau này em mà có bạn trai hoặc lấy ai làm chồng mà gặp được một người đẹp trai như chồng chị thì tốt biết bao!"
"Anh ấy không phải chồng chị." Tang Hiểu Du lắc đầu giải thích: "Bọn chị đã ly hôn một khoảng thời gian rồi, bây giờ anh ấy đã là chồng cũ của chị rồi!"
"Chẳng trách, em đang bảo sao mấy hôm nay chị toàn chạy sang phòng em ngủ buổi tối!" Nghe xong, Dịch Tuyền kinh ngạc kêu lên, nhưng cũng lại hóng tiếp rất nhanh: "Anh ấy vượt đường sá xa xôi tới tận Nam Phi này tìm chị, nhất định là muốn nối lại tình cũ phải không? Trời ơi, chuyện này cũng lãng mạn quá đi, có phải chị đang cảm động muốn rớt nước mắt không?
Có phải sẽ giống như mấy bộ phim truyền hình, hai anh chị sẽ quay lại với nhau không?"
Đoạn đầu thì đúng là cô ấy đã đoán đúng, Tần Tư Niên bám theo cô tới đây là muốn tiếp tục ở với cô, còn về chuyện phía sau thì...
Tang Hiểu Du đưa tay lên khẽ day trán.
Vì có một số chuyện không thể nói rõ ràng trong đôi ba câu, nên cô há hốc miệng một lúc cuối cùng cũng chỉ có thể nói: "Không thể nữa rồi..."
Nhưng bị Dịch Tuyền nhắc lại như vậy, cô bỗng cảm thấy, nếu lát nữa tan ca trở về nhà, Tần Tư Niên vẫn viện cớ không tới được đại sứ quán, thì cô nhất định phải đuổi anh ra ngoài bằng được, đâu thể để anh ở trong ký túc xá của mình như thế mãi được!
Buổi tối sau khi hết giờ làm trở về chung cư, cô đi thẳng một mạch lên tầng trên cùng.
Tang Hiểu Du ôm theo tâm trạng thử xem thế nào, cúi người vén chiếc thảm trải sản lên, không ngờ chìa khóa ở dưới đó thật. Cô mở cửa ra với tâm trạng kỳ lạ, nhưng tâm trạng đó chẳng duy trì quá lâu, bởi vì ngay bên cạnh sofa phòng khách, vali hành lý của Tần Tư Niên vẫn đứng ở đó.
Chỉ có điều, rõ ràng anh không có mặt ở đây, có lẽ đã đi ra ngoài rồi.
Hôm nay Tang Hiểu Du ở lại văn phòng lâu hơn một chút, viết mail báo cáo tình hình tại đây cho tổng biên tập. Lúc này, hoàng hôn bên ngoài cũng đã dần dần biến mất. Mỗi giây mỗi phút trôi qua, những ánh đèn cũng dần sáng tỏ.
Xung quanh đây tuy không quá phồn hoa nhưng đèn đuốc vẫn sáng rực.
Vừa pha một cốc sữa nóng chuẩn bị uống thì nghe tiếng có người gõ cửa, Tang Hiểu Du mím môi lại, đặt cốc sữa xuống để ra mở cửa. Cô tưởng là Tần Tư Niên, không ngờ người đứng bên ngoài lại là Angelique, người phụ nữ da đen sống cùng tầng.
"Sang!"
Giống như buổi sáng hôm qua vậy, chị ấy tiến tới, gọi tên cô.
Thấy nét mặt đối phương có vẻ vội vàng, Tang Hiểu Du hỏi ngay: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
Người phụ nữ da đen gật đầu ngay tắp lự, bàn tay mập mạp đen sạm bám chặt lấy cô: "Có chuyện, Sang, cô mau xuống nhà với tôi!"
Không đợi cô đáp lại, chị ấy đã bất chấp kéo cô đi ra ngoài. Tang Hiểu Du chẳng hiểu chuyện gì, nhưng vẫn khép cửa lại, vội vàng bước theo sau người phụ nữ da đen, bước từng bước xuống cầu thang.
Đến tận khi ra khỏi khu chung cư, cô vẫn mơ mơ hồ hồ.
"Angelique, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Tang Hiểu Du nghi hoặc.
Người phụ nữ da đen mỉm cười, để lộ cả hàm răng trắng đều, nụ cười có phần bí ẩn, rồi chị ấy giơ tay chỉ: "Cô nhìn về phía trước kìa!"
Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du hướng về phía trước với vẻ khó hiểu, bỗng chốc sững sờ đứng im tại chỗ.
Bắt đầu từ vị trí khoảng hai trăm mét về phía trước, dưới đất có từng cốc nến thủy tinh được xếp lại thành hình trái tim, các trái tim lồng vào nhau, tới tận cuối cùng thì xuất hiện một trái tim cực đại, trong ngoài được xếp ba vòng nến.
Tần Tư Niên với gương mặt điển trai đang đứng ở giữa bóng nến lập lòe.
Anh đút hai tay vào túi, đôi mắt phong lưu đùa giỡn hướng về phía xa, nhìn chăm chú về phía cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên như có như không. Ánh nến vàng cam tôn lên vóc dáng cao lớn của anh, vẻ đẹp trai của anh lúc này gần như khiến người ta phải căm phẫn.
Đôi tay buông thõng hai bên của Tang Hiểu Du từ từ siết chặt lại.
Những người đi bộ qua xung quanh lần lượt dừng bước chân, tò mò đứng đó quan sát. Quanh đây đều là các khu chung cư với lượng dân cư đông đúc, vốn dĩ bình thường chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, nên cả một không gian chan hòa ánh nến như thế này trở nên cực kỳ bắt mắt.
Vậy mà, vẫn còn thứ khác rực rỡ hơn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!