Tần Tư Niên trở về phòng, đóng cửa lại, lần này chỉ còn lại hai người họ.
Tang Hiểu Du vẻ không tự nhiên: "Yến Tử đi rồi sao?"
"Ừm." Tần Tư Niên khẽ đáp.
Tang Hiểu Du ngập ngừng giây lát, ấp úng hỏi: "Cầm thú, anh về khi nào vậy?"
"Mười phút trước khi em tỉnh lại." Tần Tư Niên kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt có phần mỏi mệt. Anh giơ tay lên, vặn vẹo cổ tay.
Vì tham gia hội nghị nghiên cứu lâm sàng, di động buộc phải để chế độ im lặng. Sau khi kết thúc, anh phát hiện một cuộc gọi nhỡ của cô. Buộc phải thừa nhận, lúc đó tâm trạng của anh ít nhiều trở nên vui vẻ hơn. Anh gọi lại, nhưng ở đầu kia lại là giọng một cô gái khác.
Sau khi xuống máy bay, anh vội vàng lao thẳng tới bệnh viện, nên vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.
"Nhưng chẳng phải anh đang đi Bắc Kinh công tác sao?" Tang Hiểu Du nhìn về phía anh, hơi khó hiểu: "Anh về thế này lẽ nào là vì em?"
"Nếu không thì sao?" Tần Tư Niên uể oải hỏi lại.
"..." Hơi thở của Tang Hiểu Du như ngừng lại.
Xung quanh trong giây lát trở nên yên ắng như không, còn tiếng nước truyền dịch nhỏ xuống là đập thẳng vào màng nhĩ. Cô cảm giác trái tim mình dần dần mất kiểm soát.
Điều này phải chăng đã chứng tỏ trong lòng anh thật ra cũng có chút chút quan tâm tới cô?
Cắn chặt môi, từng ngón tay Tang Hiểu Du vì nhịp tim khác lạ mà vô cớ bứt lấy nhau: "Vậy anh đi công tác phải làm sao..."
Dường như bây giờ mới nghĩ tới vấn đề này, Tần Tư Niên nhíu mày, rút di động trong túi quần ra, sau khi đầu kia nghe máy, giọng anh có phần khách khí: "Viện trưởng, tôi là Tần Tư Niên! Có chuyện này có thể phải xin lỗi viện trưởng. Buổi nghiên cứu học thuật lần này tại Bắc Kinh, buổi chiều tôi có nhờ Phó chủ nhiệm Lưu thay tôi. Người nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện, bị đưa vào bệnh viện nên bây giờ tôi đã quay về Băng Thành rồi!"
Đầu kia dường như hỏi gì đó, Tần Tư Niên giải thích: "Không phải, ca phẫu thuật của bà ngoại tôi rất thành công, là vợ tôi!"
Tuy rằng đây không còn là lần đầu tiên anh giới thiệu mình như vậy với người khác, lần trước lúc bà ngoại phẫu thuật, y tá cũng đã xưng hô với cô như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe trực tiếp anh nói với người khác, trong lòng xuất hiện sự khác lạ.
Đôi mắt hoa đào đó phóng về phía cô, Tang Hiểu Du cụp mắt xuống, nghe thấy anh nói với đầu kia: "Vâng, cũng một thời gian rồi ạ... Vâng, có cơ hội tôi sẽ đưa cô ấy qua gặp viện trưởng!"
Ngắt máy xong, Tần Tư Niên nhìn cô: "Sao mặt em đỏ thế kia?"
"Ai nói!" Tang Hiểu Du phủ nhận.
"Mặt đỏ như đít khỉ rồi." Tần Tư Niên trêu chọc.
"Mặt anh mới như đít khỉ ấy!" Tang Hiểu Du bực dọc phản bác, giơ tay sờ lên mặt mình nhưng cũng phải giật mình vì độ nóng của nó. Cô ngượng ngập quay đi, không dám nhìn thẳng anh nữa.
Cũng may lúc này có người gõ cửa phòng bệnh, bước vào là một anh shipper giao đồ ăn.
Có lẽ do Tần Tư Niên gọi, bên trên hộp đồ ăn in logo to tướng của nhà hàng. Suy nghĩ tới việc cô nhập viện, đồ ăn toàn là món thanh đạm, có dinh dưỡng, chia làm hai phần. Chiếc bàn nhỏ dưới chân giường được dựng lên, hai người ngồi đối diện nhau để ăn.
Mu bàn tay Tang Hiểu Du vẫn đang cắm ống truyền, ngoài tiếng nước tí tách còn có tiếng đũa va chạm vào nhau.
Trên ô cửa sổ bên cạnh in rõ bóng hình của hai con người, màu trắng lạnh lẽo xung quanh lúc này dường như trở nên ấm áp hơn. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Trong lòng có một dòng xúc động từ từ chảy qua.
Kết thúc bữa xơm, Tang Hiểu Du ngẩng đầu nhìn chai nước truyền còn quá nửa. Sau khi tỉnh dậy, cô chưa hề rời khỏi giường bệnh, ban nãy uống hết nước canh, bây giờ cô bỗng dưng muốn đi vào nhà vệ sinh.
Cô giơ tay lên, vừa có động tác thì Tần Tư Niên đi vứt rác trở về, hỏi: "Làm gì vậy?"
Tang Hiểu Du xấu hổ gãi đầu: "Khụ... giải quyết một chút nhu cầu sinh lý!"
Nói xong, tay cô vừa chạm lên giá truyền dịch, trước mắt bỗng bị che kín bởi một cái bóng. Cả người cô được Tần Tư Niên bế bổng lên khỏi giường. Đôi giày da của anh còn có thể đẩy giá truyền đi, sải bước hướng về phía nhà vệ sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!