Chương 50: (Vô Đề)

Tang Hiểu Du hiểu rõ, bây giờ Trì Đông đã biết chừng mực hơn, nếu không có việc gì chắc chắn không tới đây, thế nên cô quay đầu nhìn về phía em họ: "San San, em lên nhà trước đi!"

Vẫn giống như lần trước, cô em họ tới ở nhà đi lên với vẻ rất không tình nguyện, vừa đi còn vừa ngoái lại nhìn.

Hai người họ không ngồi vào trong xe mà đứng ở ngay đầu xe. Tang Hiểu Du chủ động hỏi: "Trì Đông, muộn vậy rồi, anh có việc gì sao?"

Nghe thấy vậy, Trì Đông ngừng một chút mới nói: "Cá nhỏ, anh tới định tạm biệt em!"

"Tạm biệt ư?" Tang Hiểu Du hơi bất ngờ.

"Đúng vậy!" Trì Đông gật đầu, từ từ rồi mới tiếp tục nói: "Anh định rời khỏi Băng Thành, muốn di dân qua Úc! Em cũng biết đây, lúc trước anh nửa ép buộc nửa bị dụ dỗ mà kết hôn cùng Từ Vũ Nhu, mấy năm qua thật ra cũng đều dựa vào bố vợ cũ mới đi tới được thành quả hôm nay! Tuy rằng bây giờ anh đã thoát khỏi họ, tự do trở lại nhưng chung quy vẫn thường xuyên bị người ta nhắc lại chuyện cũ, thế nên anh muốn đổi một nơi khác, bắt đầu lại từ đầu!"

"Khu đất đang xây dựng ở phía Bắc bờ sông anh đã chuyển giao cho người khác phụ trách, cổ phần trong tay cũng đã bán hết đi rồi, bố mẹ cũng đi theo anh luôn. Tối nay đến chỉ đơn thuần nói lời tạm biệt với em! Có thể lần này đi sẽ thật sự không còn gặp lại nhau được nữa!"

Tang Hiểu Du không ngờ anh ấy lại có quyết định này, nhưng sau khi ngỡ ngàng qua đi cô cũng cảm thấy đây là một quyết định hợp lý. Cô mỉm cười, gật đầu nói: "Ừm, vậy thì giống như anh nói, chúc anh có một khởi đầu mới!"

"Cá nhỏ, anh cũng hy vọng em được như vậy!" Ánh mắt Trì Đông rất kiên định.

"Em..." Tang Hiểu Du há hốc miệng.

Trì Đông ngắt lời cô, bất ngờ nói một câu: "Thật ra chuyện giữa em và anh Tần anh đã biết cả rồi!"

"..." Hơi thở của Tang Hiểu Du như ngừng lại.

Thấy sắc mặt cô có vẻ nghi hoặc, Trì Đông giải thích: "Buổi tối nghe tin chạy vội tới bệnh viện, đưa em và San San trở về, những lời con bé nói với em trong ô tô anh đã vô tình nghe được!"

Thấy vậy, Tang Hiểu Du cười khổ, lắc đầu nói: "Xem ra hai chúng ta lại có chút đồng bệnh tương liên, bốn năm sau bỗng dưng đều trở thành người đánh mất hôn nhân!"

"Cá nhỏ, anh biết vào lúc này còn nói những câu như vậy là hoàn toàn không thích hợp, nhưng anh không nhịn được, muốn xác nhận lại lần cuối cùng..." Nói tới đây, Trì Đông hơi ngừng lại, dưới ánh đèn đường, ánh mắt sáng quắc như ngọn đuốc: "Năm xưa chuyện của anh và Vũ Nhu bị em phát hiện. Sau đó anh có bay về nước tìm em, nói muốn em đợi anh bốn năm!

Tuy rằng bây giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy mình rất ghê tởm, nhưng nếu như bây giờ em vẫn chấp nhận thì anh..."

Những lời sau đó, anh ấy không dám nói tiếp nữa.

Tang Hiểu Du không trả lời, chỉ nhìn anh ấy bằng một ánh mắt rất bình thản.

Trong biểu cảm của Trì Đông có chút ân hận, trong lòng thậm chí còn cảm thấy mình làm vậy là khinh thường cô, dù sao thì bốn năm trước anh ấy đã nhìn rõ được vấn đề rằng bản thân đã mất đi tư cách để yêu cô, cũng không còn xứng đáng có được cô. Anh ấy cảm thấy rất có lỗi với câu mà mình vừa nói ra: "Anh xin lỗi!"

Tang Hiểu Du nhẹ nhàng lắc đầu.

Khóe miệng Trì Đông hiện ra một nụ cười ấm lòng, anh ấy nói: "Muộn lắm rồi, em lên nghỉ ngơi sớm đi. Tạm biệt em rồi, anh cũng không còn gì nuối tiếc nữa!"

"Được, tạm biệt anh!" Tang Hiểu Du giơ tay lên vẫy.

Lúc này sau khi mỉm cười cúi đầu chào, cô quay người đi vào trong tòa nhà. Vừa cất bước đi chưa được bao xa, thì đằng sau vọng tới tiếng của Trì Đông.

"Cá nhỏ, có phải em... đã yêu anh ta rồi không?"

Cả người Tang Hiểu Du cứng đờ lại, bước chân khựng lại trên bậc thềm.

Trái tim cô như bị dấy lên một cơn nhốn nháo, hoảng loạn. Có cơn gió bụi bay qua, hai bàn tay buông thõng cuộn vào, nắm chặt lại. Cuối cùng cô vẫn không trả lời, cúi đầu đi nhanh vào trong tòa nhà.

Nhìn theo hướng bóng cô biến mất, khóe miệng Trì Đông nhếch lên một nụ cười hơi đắng chát nhưng lại đầy thấu hiểu.

Hình như vào bốn năm trước, anh ấy cũng hỏi một câu tương tự. Khi ấy cô cũng không trả lời giống như vừa rồi, nhưng ngày này của bốn năm sau, anh ấy lại đọc ra được một câu trả lời đầy chắc chắn.

Trì Đông ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, rồi ngồi vào ô tô dứt khoát rời đi.....

Chớp mắt đã tới Chủ Nhật, Tang Hiểu Du theo lời hẹn trước đó, buổi tối bắt xe tới một nhà hàng Tây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!