Chập tối, hoàng hôn đẹp như tranh. Tần Tư Niên từ phòng phẫu thuật đi ra, chưa tháo bỏ mũ và khẩu trang dùng một lần, chỉ để hở độc hai con mắt. Mổ liền mấy ca, những tia máu đỏ đã hằn sâu trong phần lòng trắng của đôi mắt. Anh chống hai tay lên mặt bệ đá hoa cương của cửa sổ, nhìn qua cửa sổ, như hướng ánh mắt ra ráng chiều ngoài kia cũng lại như chẳng biết đang nhìn về đâu.
Tiếng di động đột ngột vang lên, anh vô thức đưa tay ra lấy.
Khi nhìn thấy số điện thoại bàn hiển thị trên màn hình, Tần Tư Niên khẽ giật giật khóe môi tự giễu.
Anh đang kỳ vọng điều gì chứ?
Bắt máy, đặt điện thoại lên tai, nghe xong đầu kia nói hết, anh tiện thể cởi khẩu trang ra: "Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay bây giờ."
Ngắt điện thoại, Tần Tư Niên sải bước đi về phía thang máy.
Năm phút sau, anh trở về tòa nhà khoa Tim mạch. Cô y tá đợi sẵn trước cửa phòng bệnh VIP lễ phép chào anh một tiếng "bác sỹ Tần". Anh cúi đầu đáp lại rồi đẩy cửa đi vào. Dụng cụ kiểm tra bên cạnh giường đang được vận hành, thi thoảng lại phát ra một vài âm thanh, còn cô gái nằm trên giường thì mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng xanh, nhắm nghiền mắt, trên miệng cắm máy thở, trông sắc mặt rất nhợt nhạt nhưng vẫn không thể che giấu được ngũ quan xinh đẹp, trông giống như một thiên thần.
Tần Tư Niên ngồi trên ghế, nhìn thấy mí mắt cô ấy rung rinh nhẹ. Sau khi đôi mắt xinh đẹp ấy từ từ mở ra, anh khẽ lên tiếng: "Giai Nhân, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!"
Sau khi hôn mê hai ngày hai đêm, khi cất tiếng nói, giọng Tống Giai Nhân cũng khản đặc: "Tư Niên..."
Ban nãy y tá gọi điện thoại cho anh, chính là để nói cô ấy đã có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này sau khi làm một loạt các kiểm tra, sức khỏe bình thường, y tá cũng đi vào để gỡ bỏ máy thở.
Tần Tư Niên nhíu mày, cất giọng trầm thấp và nặng nề: "Giai Nhân, sau này đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy nữa!"
Tối hôm kia, khi anh đang đứng đợi đèn đỏ ở ngã tư, chuẩn bị lái xe về nhà thì trước cửa khách sạn phía sau xảy ra một vụ tai nạn. Anh nhìn thấy một chiếc hộp bánh gato trông rất quen mắt, lòng lập tức trầm xuống.
Quả nhiên, khi chạy qua anh nhìn thấy Tống Giai Nhân đã nằm trong vũng máu.
Tài xế gây ra vụ tai nạn bàng hoàng, thảng thốt, liên tục hét lên rằng mình vẫn lái xe đúng luật, là cô ấy không muốn sống nữa, đột ngột lao ra đường tìm cái chết.
Tuy rằng sau khi hai người họ nói rõ hết mọi chuyện, Tống Giai Nhân có chảy nước mắt, khóc lóc nói không có anh mình không thể sống tiếp được, nhưng Tần Tư Niên cũng chỉ nghĩ cô nói vậy mà thôi, hoàn toàn không coi là thật, cũng chưa từng nghĩ cô sẽ thật sự làm ra chuyện gì quá khích.
Sau khi xe cấp cứu tới, anh lập tức lên xe đi theo. Ngoài những chỗ bị gãy xương và xước xát ngoài da, nghiêm trọng nhất là tổn thương phần đầu, cú va chạm cũng khiến xuất hiện tình trạng nhồi máu cơ tim, ngất xỉu do mất máu quá nhiều, tình hình cực kỳ nguy cấp. Tần Tư Niên ở trong phòng cấp cứu tiến hành cấp cứu mấy tiếng đồng hồ liền rồi mới đưa ra phòng ICU để quan sát, đây cũng là nguyên nhân tối đó anh không thể về nhà.
Tống Giai Nhân vẫn luôn ở trong tình trạng hôn mê. Trong khoảng thời gian đó, vào buổi sáng ngày thứ hai có xảy ra tình huống phải cấp cứu đột ngột. Y tá gọi vào máy anh nhưng không gọi được nên phải gọi vào chiếc di động ở trong túi quần anh của Tống Giai Nhân. Lúc đó anh lại vội vàng trở về bệnh viện, cấp cứu thêm một lần nữa.
Buổi tối khi quay trở về nhà, anh thấy cửa sổ chưa sáng đèn nên ngồi mãi trong xe đợi, nên đã nhìn thấy Tang Hiểu Du và Trì Đông từ trên xe bước xuống...
Tống Giai Nhân vừa mới tỉnh lại, ý thức còn có chút chưa rõ ràng, ngẩn ngơ nhìn anh ở gần trong gang tấc. Ở khoảng cách gần như thế này, vừa giơ tay là có thể chạm tới, nhất là có thể nhìn thấy rõ sự quan tâm trên gương mặt anh, xúc động hỏi: "Tư Niên, trong lúc em hôn mê, anh rất quan tâm tới em phải không?"
"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu.
Tống Giai Nhân nói bằng giọng không mấy chắc chắn: "Anh lo lắng cho em, có phải có nghĩa là trong lòng anh vẫn có em không?"
"Giai Nhân, về công, anh là bác sỹ chính của em, là anh cứu lấy tính mạng em!" Tần Tư Niên hạ thấp giọng xuống: "Còn về tư, đương nhiên anh sẽ lo lắng cho em, vì anh không chỉ coi em như bạn, em còn là ân nhân của anh, em hiểu không?"
Tống Giai Nhân hiểu, ơn nghĩa mà anh nói ám chỉ chuyện cũ ở New York, khi cô bất chấp nguy hiểm báo cảnh sát, cứu anh khỏi tay của mấy tên bắt cóc tống tiền.
Tư duy có chút hoang mang, có thứ gì lướt nhanh qua trước mắt, cô ấy bật cười như đã hiêu ra: "Em hiểu rồi."
"Tư Niên, thành thật xin lỗi, tại em trong giây lát suy nghĩ không thông suốt làm chuyện ngốc nghếch! Anh yên tâm, sau này em sẽ không làm vậy nữa đâu. Thật ra từ lúc nãy khi mở mắt ra, em đã chợt nhận ra mình thật ngốc, không dám tin là em có thể làm ra mấy chuyện đó, thật sự quá ngu xuẩn, cũng may anh đã cứu được em!"
"Sau khi về nước, toàn là em tự mình hiểu lầm, những tưởng chúng ta còn có thể tiếp tục đến với nhau, thế nên tối đó mới suy nghĩ không thông... Hoặc có thể vì đã chết một lần rồi, nhìn sự việc cũng nhạt nhòa hơn nên em cũng có thể chấp nhận được sự thật duyên phận giữa chúng ta đã cạn. Thật ra nhìn thoáng không phải chuyện gì to tát. Em còn mấy chục năm cuộc đời để sống, sao có thể từ bỏ như vậy chứ!"
Trong ánh mắt Tống Giai Nhân lúc này chỉ còn lại nụ cười, không còn nước mắt, hình như đã thật sự tái sinh, từng câu từng chữ đều là thật lòng: "Xin lỗi đã gây thêm nhiều rắc rối cho hai người. Em sẽ làm một người phụ nữ cầm lên được, buông xuống được, chúc phúc cho anh và cô ấy!"
Tần Tư Niên sững người, nhưng phần nhiều cảm thấy an lòng.
Kết quả như vậy khiến anh vui vẻ nhất, dù sao thì họ cũng đã quen nhau từ năm mười lăm tuổi, cô ấy cũng từng hy sinh rất nhiều cho anh, còn có chút ân tình, từ tận đáy lòng, anh không hy vọng cô ấy trở thành một oán phụ si dại vì tình.
Chỉ là khi nghe tới mấy từ cuối cùng, sắc mặt anh bỗng nhiên lạnh hẳn xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!