Lần này, Tần Tư Niên còn không buồn thay giày nữa, đi thẳng giày da vào trong, vác cô lên đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Giày da nặng nề nện xuống sàn nhà, phát ra những âm thanh trầm và bí bách. Cánh cửa bị anh thằng thừng giơ chân lên, đá ra, phát ra một tiếng rung kịch liệt. Tang Hiểu Du chưa kịp kêu lên, người đã bị anh ném lên chiếc giường lớn.
Lực không hề nhẹ, cả cơ thể cô lún xuống giường, còn có cảm giác mất thăng bằng rõ rệt.
Tang Hiểu Du cố gắng muốn ngồi dậy nhưng nào có cơ hội, Tần Tư Niên đã nhanh chóng nhào tới, cơ thể rắn chắc đè chặt lên người cô, hai cổ tay cô bị anh nắm lấy, đưa lên cao quá đỉnh đầu.
Nhìn cô bày ra dáng vẻ như con dê chờ người ta mổ thịt, Tần Tư Niên lười biếng rướn môi đầy nguy hiểm, giọng còn mang theo ngọn lửa phẫn nộ bốc ra ngoài: "Cá vàng, anh thấy em đang muốn ăn đòn!"
"Đừng mà..."
Tang Hiểu Du giãy giụa, lắc đầu kêu lên thành tiếng.
Bị đôi môi của anh hung hãn hôn lấy, khắp khoang miệng cô nồng nặc mùi thuốc lá.
Khi có mùi máu tanh xộc lên, cuối cùng cô cũng được thả ra, cất giọng run rẩy nói: "Cầm thú, chúng ta sắp ly hôn thì không còn là vợ chồng nữa, anh cũng không được chạm vào em!"
"Ha ha, thế à?" Tần Tư Niên cười gian tà. Đầu lưỡi vừa bị cắn được anh chống lên gò má, bỗng dưng sưng lên một miếng rất khó chịu. Anh dùng sức giữ chặt hai tay cô, thở hắt ra một hơi: "Chuyện ly hôn đợi chúng ta sung sướng xong rồi tính tiếp!"
Anh gần như dùng lực có phần tàn bạo, chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng.
Tốt nhất phải giày vò cho cô không nói được câu nào nữa, xem cô còn dám mở miệng ngậm miệng là lại nhắc đến hai chữ khiến anh nổi nóng đó nữa không!
Tần Tư Niên kéo cổ áo của cô ra, đang chuẩn bị ném cái áo xuống sàn nhà thì cả người chợt cứng đờ lại. Có một chất lỏng mặn chát nào đó vừa rơi xuống kẽ tay của anh. Đôi mắt hoa đào hơi ngước lên, anh liền nhìn thấy cô đang đỏ rực hai mắt, ương bướng khóc, nhưng vẫn giương mắt trừng trừng nhìn mình.
Bị ánh mắt đó nhìn trừng trừng, anh vô thức buông tay.
Tần Tư Niên không đè lên người cô nữa, chắp tay sau lưng đứng xuống cuối giường, căng thẳng nhìn cô chằm chằm một lúc, bước tới cạnh cửa sổ với tâm trạng có phần bực dọc. Anh rút thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra, xoay xoay một lúc rồi châm lửa.
Mùi nicotin phả ra, anh nhìn cô qua làn khói, nghĩ tới chuyện lúc ở dưới nhà cô nắm lấy tay Trì Đông không chút né tránh, nhưng lúc này lại không chấp nhận cho anh chạm vào dù chỉ một chút, thậm chí là căm ghét việc bị chạm vào...
Nghĩ tới đây, Tần Tư Niên phồng mang trợn má: "Em sốt sắng muốn kết thúc mối quan hệ hôn nhân với anh đến vậy sao?"
Cảm giác nặng nề đè lên người biến mất, Tang Hiểu Du chống cánh tay ngồi dậy. Mấy chiếc cúc áo trước ngực đã bị anh giật tung hết, cô chỉ biết tạm thời kéo chặt lại bằng tay, đồng thời cũng nhìn anh qua làn khói.
Liếc về phía tờ giấy đề nghị ly hôn buổi sáng được để ở đầu giường, cô chợt cảm thấy rất nực cười.
Rốt cuộc ai mới là người sốt sắng đây?
Chỉ là đã tới lúc này, Tang Hiểu Du không còn sức tranh cãi gì thêm nữa. Cô chỉ muốn mọi thứ nhanh chóng kết thúc, không muốn bị giày vò như thế này nữa, cũng không muốn bản thân quá thảm hại.
"Có chuyện này có thể em chưa nói với anh..." Tang Hiểu Du ngừng lại một chút, chung quy vẫn hạ quyết tâm, cất giọng cứng rắn: "Năm xưa sở dĩ Trì Đông cắm sừng em thật ra là vì có nỗi khổ riêng. Từ Vũ Nhu hãm hại anh ấy, sau đó lại dụ dỗ, cưỡng bức. Anh ấy từ lúc quen biết đến khi kết hôn với Từ Vũ Nhu đều là vạn bất đắc dĩ, âm thầm để em đợi ba năm, cùng lắm là bốn năm, anh ấy sẽ giải quyết mọi chuyện và trở về bên em, bắt đầu lại từ đầu... Bây giờ anh ấy ly hôn rồi!"
"Tách!"
Một âm thanh rất khẽ khàng, là điếu thuốc trong tay Tần Tư Niên bị gãy làm đôi.
Đồng tử của anh nhanh chóng co rụt lại, mái tóc như sắp dựng đứng lên. Ánh sáng trong đôi mắt anh âm u và sắc lẹm, di chuyển từ từ trên gương mặt cô, chất vấn một cách khó tin: "Thế nên, thật ra em vẫn đang đợi hắn ta. Bây giờ cuối cùng hắn ta cũng ly hôn, em lại có thể nối lại tình xưa với hắn ta chứ gì?"
Tang Hiểu Du cụp mắt xuống: "Chuyện này không liên quan gì tới anh nữa rồi!"
"Ha ha!" Tần Tư Niên lạnh lùng cười khẩy.
Điếu thuốc gãy đôi bị vân vê trong tay, đầu được châm lửa làm bỏng bụng ngón tay của anh nhưng anh chẳng cảm thấy đau đớn chút nào.
"Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn. Cầm thú chúng ta đã kết hôn bốn năm rồi, hy vọng tới cuối cùng có thể ra đi trong vui vẻ!" Tang Hiểu Du cố gắng để giọng nói của mình thật bình tĩnh, nhưng vẫn không ngăn được sự chua xót dâng trào: "Em nghĩ những gì cần nói đã nói rõ từ sáng nay rồi, đơn ly hôn em cũng đã ký tên. Nếu chúng ta chỉ là hôn nhân thỏa thuận thì khi ly hôn, em cũng không đòi hỏi phần tài sản nào của anh cả, về điểm này anh có thể yên tâm!"
Tài sản?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!