Tần Tư Niên đón lấy tờ giấy trong tay cô, cụp mắt xuống nhìn nó. Tầm mắt vừa lướt qua, thứ đầu tiên anh nhìn rõ chính là năm chữ to tướng đập vào mắt.
Vốn dĩ trên gương mặt đang giữ nụ cười lười biếng, lúc này lại từ từ tan biến sạch sẽ.
Giống như năm xưa nắm chặt tờ giấy xét nghiệm mà bác sỹ khoa cấp cứu đưa cho anh vậy. Ngón tay anh thanh mảnh siết chặt lại, tờ giấy vang lên những tiếng sột soạt, con ngươi của anh co rụt lại, ánh nhìn bên trong giống như khí độc bị bao bọc trong một khu rừng kín không thể nào thoát ra ngoài được.
"Bà Tần, em có ý gì đây?"
Sống lưng Tang Hiểu Du thẳng đuột ra, cảm giác cơ thể cũng đang không ngừng lún xuống sô pha, không có cảm giác chân thực chút nào. Lúc này đây cô rất muốn bịt chặt tai lại, rồi gào lên một tiếng thật to.
Đừng có gọi em là bà Tần nữa!
Bởi vì bây giờ mỗi lần nghe thấy anh gọi như vậy, cô lại cảm thấy có thứ gì đó sụp đổ trong lòng.
Tang Hiểu Du đứng lên giữa cái bóng của anh, dịch chuyển đôi chân rồi quay người lại: "Em đã ký sẵn giấy đề nghị ly hôn rồi, có thể tới Cục dân chính làm thủ tục bất cứ lúc nào, hóa giải quan hệ giữa hai chúng ta. Có điều, bất kỳ tài sản nào liên quan tới anh, em đều không lấy dù chỉ một phần!"
Thật ra tờ giấy đề nghị đó cô thậm chí còn chưa lật ra đọc kỹ, bởi vì bên trong có những chi tiết gì nào có quan trọng.
Sau khi từ bệnh viện trở về, sắc trời bên ngoài mỗi phút một tối đi. Di động của anh thì liên tục vang ra tiếng nữ trả lời tự động. Khi bình minh bên ngoài từ từ xuất hiện, cô đặt bút xuống, ký tên mình lên trang cuối cùng.
Tần Tư Niên đặt tờ giấy đề nghị ly hôn lên mặt bàn uống nước, sải bước đi tới trước mặt cô, đôi mắt nheo lại, trầm giọng quát thành tiếng: "Anh hỏi em có ý gì!"
Âm cuối anh tăng lên hơi cao, cả phòng khách dường như vẫn còn âm vọng.
Tang Hiểu Du hơi ngước mắt lên, bất thình lình bị đôi mắt sắc như chim ưng của anh khóa chặt. Vào khoảnh khắc này, cô có chút mơ hồ. Cô phát hiện mình vẫn chẳng hiểu gì anh cả, giống như việc cô không hiểu lúc này đây sự giận dữ của anh từ đâu mà có.
Đây chẳng phải điều anh đang mong muốn hay sao?
Cô nắm chặt tay lại, mồ hôi lạnh như toát ra từ từng đường vân tay: "Cầm thú, chúng ta kết hôn đã bốn năm rồi, cuộc hôn nhân danh nghĩa này cũng đã tới lúc kết thúc. Sau này chúng ta ai đi đường nấy, không cần bị cuộc hôn nhân này trói buộc nữa. Em và anh cuối cùng đều được tự do trở lại rồi!"
"Tang Hiểu Du, em nói lại lần nữa xem?" Tần Tư Niên nghiến răng.
Nghe tiếng anh quát, bả vai Tang Hiểu Du co rụt lại. Cô thấy anh lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, khóe mắt dường như còn ánh lên chút tàn nhẫn.
Cô vừa thấy sợ, đồng thời cũng hơi giận dữ: "Tần Tư Niên!"
Tần Tư Niên bỗng nhiên nuốt nước bọt.
Bình thường hầu như cô chỉ gọi anh là Cầm thú, rất ít khi gọi cả họ lẫn tên của anh như vậy, chỉ có một lần duy nhất. Cho dù có qua bao lâu anh vẫn còn nhớ rất rõ. Là lúc họ vừa mới kết hôn chưa lâu, người bệnh đầu tiên mất trong tay anh. Lúc đó tâm trạng của anh rất tồi tệ và rất nặng nề. Cô cùng anh ngồi ngoài vườn hoa rất lâu, còn dịu dàng gọi tên anh và an ủi anh, nói với anh rằng thiên chức của bác sỹ chữa bệnh cứu người, cứu được người là bổn phận, không cứu được cũng là đã cố gắng hết sức mình, còn nói anh làm rất tốt, rất tuyệt vời...
Đây là lần thứ hai cô gọi anh như vậy.
Kể cả là vào lúc này, ngọn lửa giận dữ đang bốc cao trên đầu, Tần Tư Niên vẫn cảm thấy lòng mình xao động. Bàn tay nắm chặt dần dần buông lỏng ra. Khi anh muốn đưa tay giữ lấy cánh tay cô thì bất ngờ bị hắt một xô nước lạnh xuống.
Tang Hiểu Du nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào đen tuyền giữa nắng mai, nhẹ nhàng nói: "Chuyện kết hôn do anh đưa ra, vậy thì đến lúc ly hôn hãy để em quyết định! Chúng ta... ly hôn đi!"
Cô những tưởng mình kiên cường không sụp đổ, vậy mà hỏaa vẫn tự đề cao bản thân mình, mấy chữ cuối cùng vẫn nói trong run rẩy.
Gương mặt tuấn tú của Tần Tư Niên lạnh đi trong khoảnh khắc.
Anh cứ im lặng toát ra một sự lạnh lùng khiến người ta phải e sợ, căn phòng với thiết kế ấm áp như lạnh ngắt đi. Một tiếng chuông di động xa lạ đột ngột vang lên, không thuộc về ai trong hai người họ nhưng lại phát ra từ người Tần Tư Niên, còn bản thân di động của anh đã sập nguồn từ lâu rồi. Anh nhíu mày, rút một chiếc di động màu vàng hồng, loại phụ nữ hay dùng từ trong túi quần ra, trên màn hình khóa còn nguyên ảnh selfie của Tống Giai Nhân.
Tang Hiểu Du cũng nhìn thấy rất rõ, cô quay mặt đi.
Ban đầu Tần Tư Niên sững người, sau đó mới chợt nhớ ra nó được y tá giao lại cho mình, sau đó anh tiện tay bỏ vào túi quần. Nghĩ ra chuyện gì, anh bắt máy, mặt chợt biến sắc: "Alô? Cô nói gì cơ? Giai Nhân làm sao?"
Cái bóng thẳng tắp đó biến mất rất nhanh.
Tang Hiểu Du ngẩn người nhìn ra cánh cửa chống trộm, miệng gượng cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!