Ngoài cửa sổ, đường phố đã lên đèn.
Giống như suy đoán của Tang Hiểu Du, Tần Tư Niên quả thực vẫn luôn ở trong phòng phẫu thuật.
Tháo khẩu trang dùng một lần và mũ bỏ vào trong chiếc thùng màu đỏ, anh chỉ mặc độc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lục đi về phía thang máy. Qua khung cửa sổ hành lang, anh có thể nhìn thấy thành phố đang sáng dần lên trong đêm tối.
Anh lấy chiếc nhẫn bạc bỏ vào túi trước khi mổ ra, đeo lại lên ngón áp út.
Động tác như vậy, ngày nào anh cũng lặp đi lặp lại mấy lần. Bệnh viện có quy định, bác sỹ ngoại khoa khi làm nhiệm vụ phẫu thuật không được đeo đồ trang sức. Tuy rằng lặp đi lặp lại cũng có hơi phiền toái nhưng anh lại không hề cảm thấy như vậy chút nào.
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Tần Tư Niên mệt mỏi vặn vẹo cổ.
Anh bắt chuyến bay năm rưỡi sáng để trở về, cố tình không nói cho Tang Hiểu Du biết, muốn tạo cho cô bất ngờ. Khi máy bay hạ cánh, anh thậm chí còn nghĩ tới lúc đó mình sẽ đột ngột mở cửa xông vào nhà, dáng vẻ thảng thốt đến ngây người của cô chắc sẽ hài hước lắm! Cú điện thoại của viện trưởng tới đột ngột, bản thân anh không thể thoái thác, không ngờ rằng sau đó lại có tới hai bệnh viện được đẩy tới, tình hình đều rất nguy cấp.
Cuối tuần, số bác sỹ trực ban vốn không nhiều, hơn nữa vì đạo đức nghề nghiệp, cuối cùng anh liên tục mổ liền ba ca, khi ra ngoài thì đã là giờ này rồi.
Anh đi thẳng thang máy lên khoa Tim mạch, sải rộng bước chân đi ra ngoài.
Nhớ tới con cá vàng vẫn đang ở nhà, anh chỉ muốn về thật nhanh, dù sao anh cũng đã đi công tác lâu như vậy, hai người không gặp nhau nhiều ngày. Ban nãy khi mới ra khỏi phòng mổ, anh đã định gọi điện thoại cho cô, nhưng phát hiện di động đã hết pin, sập nguồn từ lúc nào không rõ.
Đôi mắt hoa đào nhấp nháy nhẹ nhàng, không biết cô đợi ở nhà lâu như vậy có đói không, nhưng mà anh thì đói meo rồi!
Ban ngày sốt sắng vào phòng mổ, mới chỉ khoác hờ vai cô đã đủ khiến lòng anh thấp thỏm không yên rồi...
Khi ngang qua phòng y tá, cô y tá ở bên trong nhìn thấy anh lập tức đứng dậy, nói một câu với ý tứ sâu xa: "Bác sỹ Tần, có người đợi anh trong phòng làm việc ạ!"
"Ừm!" Tần Tư Niên khẽ đánh mắt.
Sốt ruột muốn về nhà, bước chân của anh không dừng lại. Sau khi hờ hững đáp một tiếng, anh tiếp tục đi thẳng về phòng làm việc của mình. Vì cả khoa đã biết chuyện anh kết hôn từ lâu, số lần Tang Hiểu Du tới bệnh viện cũng không chỉ một, thế nên Tần Tư Niên liền hiểu lầm câu "có người" mà cô y tá nói là chỉ cô. Anh nghĩ bụng chắc cô đợi ở nhà lâu quá rồi. Bờ môi mỏng khẽ rướn lên một nụ cười lười biếng, nụ cười ấy hòa vào trong ánh mắt.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong tối om nhưng vẫn nhìn được bóng lưng thanh mảnh trước bàn làm việc.
Tần Tư Niên hơi nhướng mày, sải bước đi vào.
Yết hầu bất ngờ trượt lên trượt xuống, anh đang định giơ tay bế bổng người đó lên từ phía sau thì bỗng người ấy nghe thấy tiếng động. Khi quay đầu lại, người ấy không hề gọi tiếng "Cầm thú" mà anh dự liệu.
"Tư Niên!"
Bàn tay Tần Tư Niên khựng lại trong không trung. Sau khi nhanh chóng rút về, anh quay người bật đèn. Nhìn rõ được người ngồi trong phòng làm việc, anh bỗng nhíu mày: "Giai Nhân, sao lại là em?"
Vừa nhìn là biết Tống Giai Nhân mới cất công ăn diện tỉ mỉ. Ngoài việc thay một bộ quần áo khác ra, cô ấy còn đánh phấn. Lúc này thấy anh nhíu mày rất chặt, cô ấy khó tránh khỏi tổn thương một chút: "Tư Niên, sao vậy? Anh không muốn gặp em à?"
"Cũng không phải vậy." Tần Tư Niên gượng cười, chỉ có hơi hụt hẫng chút mà thôi.
Lúc này anh mới hiểu ngữ khí sâu xa của cô y tá kia. Anh đánh mắt nhìn qua: "Giai Nhân, sao em lại ở trong phòng làm việc của anh, có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm anh à?" Tống Giai Nhân cố tình nói hờn.
Tần Tư Niên đút một tay vào túi quần, trầm mặc không trả lời câu hỏi này.
Tống Giai Nhân thấy vậy, không đùa nữa nhưng nụ cười bên môi vẫn chưa tắt: "Lúc sáng có lời vẫn muốn nói với anh, nhưng bị cô Tang bắt gặp, sau đó anh lại vội đi phẫu thuật... Thế nên em qua phòng làm việc đợi anh!"
Nói xong, cô ấy đứng dậy cầm chiếc hộp vuông để dưới chân đặt lên bàn. Bọc trong suốt, bên trên còn thắt ruy băng rất đẹp, bên trong là một chiếc bánh sinh nhật chocolate màu trắng.
"Tư Niên, em mang bánh sinh nhật tới rồi, lát nữa anh cùng em thổi nến, ước nguyện được không?" Giọng nói của Tống Giai Nhân thấm chút mật ngọt: "Em thật sự rất vui, còn tưởng sinh nhật này phải đón một mình, không ngờ anh vẫn còn nhớ, hơn nữa còn đi công tác về trước ngày..."
"Hôm nay sinh nhật em?" Tần Tư Niên cất giọng ngạc nhiên.
"Anh quên rồi sao?" Tống Giai Nhân sững người, biểu cảm bất giác đóng băng ở đó, cô ấy hỏi với vẻ không chắc chắn: "Tư Niên, lẽ nào không phải vì tổ chức sinh nhật cho em anh mới quay về sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!